Chương trước
Chương sau
Type: Thảo Anh

“Không cần, cũng chẳng có gì quan trọng.” Vụ Mang Mang cất điện thoại đi.

Lộ Tuỳ khẽ nhướn mày, “Thái độ này của em làm anh nhớ tới một người khác.”

Vụ Mang Mang ngước mắt lên, đợi Lộ Tuỳ nói tiếp.

“Cấp dưới của anh”, Lộ Tuỳ đáp.

Trước kia do quá tự tin nên mới không nhận rõ, tưởng đối phương ngoan hiền như thế là do yêu thích, về dau Lộ Tuỳ mới nhận ra, thực chất Vụ Mang Mang đang tỏ thái độ vì lĩnh lương nên mới lấy lòng cấp trên mà thôi.

Nghiêm trọng hơn là thậm chí còn có thái độ “chẳng buồn phản kháng anh”, vì không mong chờ nên không muốn lãng phí sức lực để cãi nhau, để giành lấy.

Đánh là thương, mắng là yêu, thực ra không phải là một câu nói đùa để người ta cười.

Vụ Mang Mang cười cười, “Thế thì anh mong em gọi anh là Lộ tiên sinh hay là Boss?”

Lộ Tuỳ đáp: “Em có muốn kết hôn cùng anh đâu, thực ra không cần lấy lòng anh làm gì.”

Vụ Mang Mang phì cười thành tiếng, “Không phải em lấy lòng anh, em chỉ tôn trọng anh, đó là lich sự, hiểu không? Làm người đừng quá tự luyến, Lộ tiên sinh ạ.”

“Ồ, em rất có giáo dục.” Lộ Tuỳ đáp một câu.

Câu này tuy là khen ngợi nhưng Vụ Mang Mang có hơi chột dạ, không biết sao lại nhớ đến cảnh gặp Lộ Tuỳ lần đầu, cô gái có thể nói ra những lời đó không phải là người có giáo dục.

Mà này, lúc đó sao anh lại nhỏ mọn như vậy? Chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt thế.” Vụ Mang Mang hỏi.

Vụ Mang Mang nhảy đề tài quá nhanh, nhưng lạ là Lộ Tuỳ lại hiểu, anh chồm người sang: “Muốn nghe lời thật lòng không?”

****

Muốn nghe lời thật lòng thì phải trả giá!!!

Xe của Lộ Tuỳ dừng cạnh hồ tình nhân nổi tiếng trong trường đại học A.

Phàm là nơi có thể mang danh “tình nhân” thì thường đều là nơi đèn đường khá u tối, chức năng chủ yếu là đội sao đỏ trong trường có bật đèn pin cũng không nhìn rõ mặt người.

Môi và lưỡi Vụ Mang Mang đều tê dại, chỉ là nụ hôn thuần tuý mà lại khiến cô thở hổn hển như vừa chạy tám trăm mét xong vậy.

Vụ Mang Mang dùng chút thần trí tỉnh táo còn lại đẩy Lộ Tuỳ ra, rừng tình nhân chỉ tối mà thôi, nhưng không phải là nơi cô tịch không bóng người, từng đôi từng cặp tuy chỉ lo thì thầm tình tứ, hôn nhau, nhưng chuyện quá đáng hơn thì phải dừng lại, không ai muốn đóng phim trực tiếp tại đây cả.

“Nói đi”, Vụ Mang Mang vặn đèn trên trần xe, lấy chiếc gương nhỏ mang theo bên người ra để kiểm tra lớp trang điểm.

“Nói gì?” Lộ Tuỳ lúc này máu không ở đại não nên phản ứng hơi chậm chạp.

Vụ Mang Mang đóng nắp hộp gương lại đánh “cách” một tiếng, hừ lạnh, “Anh không giữ lời hứa, lần sau đừng mơ lừa được em.”

Lộ Tuỳ lại ôm Vụ Mang Mang vào lòng, “Lúc đó anh cảm thấy cô bé này rất xinh đẹp, chỉ là đầu óc khó điều khiển, có phần đáng tiếcm chẳng qua là muốn em đi một ngày đàng học một sàng khôn để khiêm tốn phần nào.”

Vụ Mang Mang có phần ngây ngô, mãi sau mới hiểu, “Thế anh đang làm từ thiện đó hả?”

Lộ Tuỳ đáp: “Bình thường anh không phải người lo chuyện thiên hạ.”

Bây giờ nghĩ lại hình như mọi thứ đã được sắp đặt sẵn.

Vì nhất thời nổi hứng, cảm thấy Vụ Mang Mang hơi thiếu giáo dục nên đã ghi nhớ cô. Chuyện sau đó thì rất tự nhiên mà xảy ra thôi.

Vụ Mang Mang phì cười, “Nếu mà có thêm nhiều người thích lo chuyện thiên hạ như anh thì có lẽ em đã xong đời từ lâu.”

****

Mấy hôm sau đó, thời gian Vụ Mang Mang và Lộ Tuỳ gặp nhau không nhiều, có điều một nhày ba bữa ăn thì vẫn đảm bảo.

Mỗi ngày Anne đều mang bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đến ký túc của Vụ Mang Mang đúng giờ, đổi sang nữ giới đưa cơm đến thì rất tiện, không cần xuống lầu lấy nữa.

“Haizzz… Lộ tiên sinh gốc gác thế nào đây? Sao em cảm thấy cuộc sống của chị lại bị chủ nghĩa tư bản hủ hoá thế nhỉ?” Tăng Như Lăng vừa ăn sáng, uống cafe vừa hỏi, “Cafe này ngon hơn Starbucks nhiều.”

Vụ Mang Mang ngửi thử, sau đó nhắn tin cho Lộ Tuỳ, “Anh đừng nuôi hư Tăng Như Lăng, coi chừng bạn trai sau này của cô bé nguyền rủa anh đó.”

“Chỉ cần xu hướng tình dục của cô bé bình thường, anh có thể cung cấp hạt cafe cả đời cho cô bé.” Lộ Tuỳ đáo lại.

“Anh có chắc là không phải theo đuổi cô bé ấy không?” Vụ Mang Mang nhanh chóng gõ chữ.

Lộ Tuỳ liền phớt lờ cô.

Lúc Vụ Mang Mang gặp lại Lộ Tuỳ thì cạnh anh vẫn là cô gái nữ sinh nhiệt tình tuần trước, Vụ Mang Mang lạnh mặt lại gần, “Lộ tiên sinh đang làm từ thiện đo sao?”

Lộ Tuỳ nhéo má Vụ Mang Mang: “Sao không thấy nhiều thịt hơn nhỉ?” 

Thực ra đã quá mức dinh dưỡng rồi, Vụ Mang Mnag một tuần phải đến phòng tập ba lần, Tăng Như Lăng và Đới Đình Đình thì thảm hơn, mặt đã mập lên một vòng, thế mà còn không biết.

Vụ Mang Mang gạt tay Lộ Tuỳ ra, đưa điện thoại cho cô nữ sinh kia, “Bạn này, có thể phiền bạn chụp hình giúp chúng tôi không?”

Vụ Mang Mang khoác tay Lộ Tuỳ, thân mật dựa vào đầu vai anh.

“Cảm ơn” Lộ Tuỳ đưa tay lấy điện thoại trước Vụ Mang Mang, nắm chặt lấy nó.

Vụ Mang Mang cũng không giận, ban nãy dễ dàng giải quyết được một tình địch nên tâm trạng đang vui sướng.

“Em định làm gì vậy?” Lộ Tuỳ giơ điện thoại lên.

Vụ Mang Mang đáp: “Ninh Tranh bảo em chụp một tấm hình anh chiếm chỗ ngồi, nhận lời sẽ cho em một triệu tệ, chúng ta chia đôi được không?”

Lộ Tuỳ gửi tấm hình trong mấy của Vụ Mang Mang sang điện thoại anh, sau đó tự tay xoá tấm hình trong máy cô, “Dùng để làm kỷ niệm thì được, bán thì thôi. Em thiếu tiền lắm à?”

Vụ Mang Mang không nói gì.

Hình như cô luôn ở trong trạng thái thiếu tiền, cô là kiểu người có bao nhiêu cũng sẽ tiêu hết, một thân một mình đến đại học A, trải qua cuộc sống đầy khó khăn về kinh tế, đã lập chí phải trở thành người phụ nữ ưu tú độc lập tự chủ để có thể nuôi sống bản thân, chí ít cũng phải có một cái ổ chỉ thuộc về mình chứ?

Trong trường đã có ký túc, nhưng tốt nghiệp rồi thì không ổn.

Điều này thì Lộ Tuỳ không thể giúp đỡ Vụ Mang Mang, anh có thể cho cô tiền, nhưng thứ mà Vụ Mang Mang thiếu là cảm giác an toàn, cảm giác an toàn đó chỉ có thể đến từ tổ ấm mà cô tự mua lấy bằng tiền do đôi tay cô kiếm ra mà thôi.

“Anh đổi cách khác giúp em kiếm tiền.” Tan học xong, Lộ Tuỳ đưa Vụ Mang Mang về lầu sáu ở Lệ Chi Viên.

Vụ Mang Mang vừa vào đã lập tức khoang tay trước ngực, “Sếp à, người ta bán nghệ không bán thân đâu.”

Lộ Tuỳ bới móc: “Vớ kỹ thuật cá chết của em á?”

“Không diễn nữa.” Vụ Mang Mang tức tối ngồi xuống sofa, sau đó cô thấy Lộ Tuỳ lấy một chiếc bình sứ thiên cầu Thanh Hoa tự kệ ngăn giữa nhà xuống, khi Vụ Mang Mang ý thức được Lộ Tuỳ sắp làm gì thì cô đã lao tới chụp lấy chiếc bình vừa rơi xuống.

“Anh làm gì thế Lộ Tuỳ?!” Vụ Mang Mang hét lên.

Bình thiên cầu này tuy không phải vật quý nhưng chí ít cũng có giá trị sáu, bảy con số đó!!!

“Cho em cơ hội kiếm tiền, thuận tiện luyện tay.” Lộ Tuỳ đáp

“Được, những ông già lắm tiền thât khó chọc vào!” Vụ Mang Mang tức tối nói.

Không biết hai chữ “lắm tiền” sia, hay là hai chữ “ông già” không đúng, dù sao tối hôm đó Vụ Mang Mang không thể trở về ký túc xá.

Có lúc Vụ Mang Mang cảm thấy Lộ Tuỳ đã thay đổi, có lúc lại thấy anh không thay đổi, vẫn bá đạo, vẫn hung hăng cực ác.

Vì bên dưới là chiếc giường mêm mại, không còn là tấm nệm chống thấm mỏng manh, nên động tác cảu Lộ Tuỳ càng hoang dã, mạnh mẽ.

“Anh có già không?” Lộ Tuỳ cúi đầu, thì thầm hỏi bên tai Vụ Mang Mang.

Lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh khiến Vụ Mang Mang nếm thấy mùi vị mằn mặn, cô gần như không thở nổi.

Nhưng có một số người sẽ khuất phục thật sự, trưa hôm sau Vụ Mang Mang thấy đỡ mệt hơn, nheo mắ chọc tức Lộ Tuỳ: “Lúc anh còn trẻ chắc lợi hại hơn, đúng không?”

Ngón tay thon dài của Lộ Tuỳ đang cài nút áo sơ mi một cách tao nhã, nghe thế cũng không lấy làm giận mà quay sang cười khẽ với Vụ Mang Mang.

Một nụ cười khiến người ta nổi da gà.

Tiết học buổi sáng Vụ Mang Mang coi như vắng mặt, cũng may sáng hôm đó chỉ có hai tiết và may măn hơn là giảng viên lại không điểm danh, đúng là a di đà Phật!!!

Nhưng đối mặt với hai con quỷ tò mò Tăng Như Lăng và Đới Đình Đình, Vụ Mang Mang chỉ có một câu tặng cho họ, “Chẳng phải trường có môn cho tự chọn về giáo dục giới tính đó sao, hỏi chị làm gì?”

“Chọn được thì còn hỏi chị làm gì?” Tăng Như Lăng tức giận.

Đó là một môn tự chọn siêu cấp “hot” khác, cũng là tiến bộ của thời đại.

****

Từ sau khi lăn lộn trên giường, thời gian Lộ Tuỳ ở lại Lệ Chi Viên hình như càng lúc càng nhiều, mà thời gian lấy nước nóng và đưa cơm cũng chẳng thấy đâu nữa, đến cuối thì sự ngọt ngào khi được anh chiếm chỗ đã hoàn toàn biến mất, Lộ Tuỳ đưa thẳng cho Vụ Mang Mang một tài khoản, bên trong là băng ghi hình của môn tự chọn đó.

Vụ Mang Mang eo nhức, lưng đau nằm trong bồn tắm, thầm nghĩ chỉ còn thiếu nước bị Lộ Tuỳ “thăm hỏi” đến chết thôi, đàn ông quả nhiên là động vật thực tế cực đoan, vì có được phần thưởng nên kiểu gì cũng ép ra được thời gian.

Lúc không có phần thưởng thì Lộ Tuỳ bay đi khắp nơi xử lý công việc, để lại cho Vụ Mang Mang một tuần thì cứ cuối kỳ bận đến mức gà bay chó nhảy, lâm trận mới mài gươm.

Yêu đương là hành động cực kỳ lãng phí thời gian, lúc thi, Vụ Mang Mang mới lĩnh ngộ sâu sắc đạo lý đau khổ này, mà sự đau khổ đó anh bạn trai đáng ghét không hề chia sẻ bớt với cô, ngược lại còn đề ra đủ mọi yêu cầu vô lý.

Chẳng hạn: Gửi một tấm hình mặc đồ ngủ cho anh xem, phải là bộ con thỏ màu hồng, có đuôi mới được.

Lại ví dụ: Gửi một đoạn ghi âm đi, nói “yamete” ấy.

Lại ví dụ nữa: Đến sân bay Phúc Sơn thăm anh, sáng mai anh phải bay về rồi.

Bệnh thần kinh!

Cuối cùng cũng sống sót qua kỳ thi, sau khi tiết học cuối cùng của năm nhất kết thúc là bắt đầu triển khai mọi công việc để viết luận văn tốt nghiệp, hiện giờ trường họ có thể cho tốt nghiệp sớm, chỉ cần đủ học phần, bảo vệ luận văn xong thì hai năm đã có thể tốt nghiệp.

Thế nên Vụ Mang Mang không do dự từ chối ngay lời đề nghị về nhà của Lộ Tuỳ, hơn nữa cô cũng chưa chuẩn bị sẽ tuyên bố với người thân chuyện cô và Lộ Tuỳ lại hẹn hò, rất ư là phiền phức,

Vụ Mang Mang ở trong ký túc xá ngủ đến nửa đêm thì bị cuộc gọi của Lộ Tuỳ đánh thức, đành kéo lê đôi dép xuống lầu.

Buổi tối toà nhà ký túc nữ đều khoá cổng lớn, Lộ Tuỳ đứng ngoài, tiếc rằng cách một lớp cửa kính thì ngay cả một cái nắm tay cũng không thể.

“Sao muộn thế anh mới tới?” Vụ Mang Mang nhìn vẻ mặt hơi tiều tuỵ của Lộ Tuỳ, xót xa, “Sáng mai là có thể gặp nhau rồi.” Vụ Mang Mang nói vào điện thoại qua lớp cửa kính.

“Sáng sớm mai anh phải bay đi Canada, có lẽ là một tuần, chỉ muốn gặp em thôi.”  Lộ Tuỳ nói.

“Hôm nay anh mới từ Anh về mà?” Vụ Mang Mang hỏi, “Sao không từ Anh bay thẳng sang Canada?”

Lộ Tuỳ không nói, trong lòng Vụ Mang Mang thực ra đã biết nguyên nhân, anh muốn gặp cô mà.

Nhưng trò chuyện qua lớp cửa kính và trò chuyện qua webcam máy tính thực sự chẳng có gì khác biệt cả.

Khó khăn lắm mới sông sót qua một tuần, thời gian Vụ Mang Mang gặp Lộ Tuỳ vẫn rất vội vàng. Người này thường buổi chiều mới tới A, sáng sớm hôm sau lại bay về thành phố, thế đã là may, còn có thể qua đêm, có lúc Lộ Tuỳ chỉ vội vàng bay tới ăn bữa trưa rồi đi ngay.

Yêu đương kiểu này khiến Vụ Mang Mang rất ấm ức, nhưng nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Lộ Tuỳ và sự chân thành khi bay qua lại hai nơi chỉ vì một bữa ăn, Vụ Mang Mang đành nuốt cơn bực bội vào bụng, kết quả là trên chóp mũi mọc lên hai hạt đậu to đùng.

“Sáng mai anh đến ăn sáng với em nhé.” Lộ Tuỳ nói trong điện thoại.

Vụ Mang Mang có thể nghe thấy tạp âm trong điện thoại, không biết anh đang bận gì, trước kia lúc quen nhau cũng không bận buổi tối như vậy, ai dám không biết điều mà quấy rồi giờ nghỉ ngơi buổi tối của Lộ tiên sinh chứ?

“Thế bữa trưa thì sao?” Vụ Mang Mang hỏi.

“Hai giờ chiều còn có buổi họp”, Lộ Tuỳ nói.

“Nhưng ngày mai em có chút việc, ngày mốt anh có thời gian đến đây không?” Vụ Mang Mang hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.