Vụ Mang Mang vội đứng lên, Ninh Tranh thì tỏ ra thoải mái, không hề ngại ngùng khi bị bắt quả tang đang hôn gái, “Hai cậu cũng đến uống à, ngồi chung đi”.
Đối mặt với Lộ Tùy, Vụ Mang Mang bỗng thấy lúng túng, ngồi cùng với Ninh Tranh cứ có cảm giác lén lút sau lưng Lộ Tùy vậy.
Hơn nữa anh còn bất ngờ cười với cô.
Vụ Mang Mang sợ đến chân run rẩy, cũng bất chấp trước đó đã chuẩn bị tốt tâm lý, rằng lần sau gặp Lộ Tùy sẽ phóng khoáng chào hỏi, lần này cô chỉ có thể ấp úng nói: “Mọi người cứ ngồi lên, tôi lên trên nghỉ ngơi trước”.
Nói xong, Vụ Mang mang tự kiểm điểm bản thân, nghĩ rằng mình vẫn chưa đủ chín chắn, không tài nào xử lý chuyện “bạn trai cũ của tôi là bạn thân của bạn trai hiện giờ của tôi” được.
Tuy rằng trai chưa vợ gái chưa chồng, cũng không phải ngoại tình, nhưng đạo đức thi thoảng vẫn trồi lên nhắc nhở.
Vụ Mang Mang nghĩ mấy hôm nay giúp Ninh Tranh đối phó với Ninh Hành xong, cô cũng có thể thành công rút lui, sau này chết cũng không qua lại nữa.
***
Hôm sau Vụ Mang Mang dậy sớm, kéo giãn gân cốt toàn thân, điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất, kiểm tra lần nữa ba lô của mình để chắc chắn không bỏ sót thứ gì.
Kiểm tra an toàn trong dã chiến rất nghiêm ngặt, túi của mỗi người đều bị mở kiểm tra, còn phải xét người nữa. Mọi thứ vũ khí sắc nhọn đều không được mang theo.
Qua khỏi cửa kiểm soát rồi mới phát súng. Một súng săn, hai súng ngắn, mỗi súng ngắn có tám viên đạn, ngoài ra còn có hai băng đạn mang theo bên mình.
Trong doanh trại đội hình có thể bổ sung lương thực và đạn dược, lần tác chiến này tổng cộng kéo dài hai ngày, đến tám giờ sáng hai ngày sau sẽ kết thúc.
Đội của Vụ Mang Mang có tổng cộng hai mươi người, đội trưởng là anh chàng theo đuổi Triệu Tân Vận tên La Giai Việt, cũng là người nổi tiếng trong thành phố.
Nếu là trước kia thì đội trưởng sẽ là Ninh Tranh, nhưng hiện thực lúc nào cũng rất tàn nhẫn, phượng hoàng không có lông còn chẳng bằng con gà.
Đội viên trong hai đội xếp hàng, gật đầu chào nhau tình bạn vạn tuế, thi là thứ hai.
Sau đó là hai vị đội trưởng đứng ra bắt tay nhau.
Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy mặc quân phục màu xanh lục, không ngờ hai người người này thực ra cũng rất hợp với phong cách quân đội, eo hẹp vai rộng, cơ bắp mạnh mẽ, điểm này Vụ Mang Mang đã trải nghiệm rất sâu sắc.
Nhìn gương mặt Lộ Tùy, Vụ Mang Mang thầm nghĩ chẳng trách quá nhiều cô em đều mê mẩn quân phục, thực ra cô cũng không nhịn được mà có phần kích động rồi.
Lại nhìn sau lưng Lộ Tùy, vóc dáng Thẩm Đình thực sự cũng rất tuyệt.
Bây giờ hễ là đàn ông thành đạt thì đều rất xem trọng vóc dáng cơ thể, nào là giảm cân, tập gym, đây không còn là quyền lợi riêng của phụ nữ nữa.
Còn đội Thiểm Điện của Vụ Mang Mang thì mặc đồng phục màu đen, áo của nữ là áo ba lỗ đen phối cùng áo da đen.
Vụ Mang Mang mới nhìn đã cảm thấy nhà thiết kế này đã lấy cảm hứng từ vai diễn “Góa phụ áo đen” mà Scarlett Johanson thủ vai.
Mà sở dĩ Vụ Mang Mang chọn đội Thiểm Điện cũng chính vì ưng ý bộ đồng phục này.
Buổi sáng cô soi gương, thấy mình đẹp trai tới muốn gục ngã.
Con gái mặc kiểu đồ này, tỷ lệ quay đầu lại ngắm sẽ tăng gấp đôi, có điều cơ thể mà không đẹp thì cũng vô ích, dễ dàng để lộ mỡ thừa.
Vụ Mang Mang nhìn Triệu Tân Vận vẻ soi mói, thực sự thì vóc dáng cô ta cũng rất đẹp, ánh mắt La Giai Việt nhìn cô ta sắp bùng cháy tới nơi, nhưng Vụ Mang Mang vẫn tìm ra chút khuyết điểm, mông không cong.
Sau khi xếp hàng chào nhau, bên Vụ Mang Mang lên xe được đưa đến điểm xuất phát đã được chỉ định.
Ban ngày của ngày đầu cơ bản là rèn luyện thể lực, hai đội chia nhau đi về hướng đông và tây, chí ít cũng phải đến chiều mới có khả năng gặp mặt.
Doanh trại số 1 đội Thiểm Điện đặt tại sườn núi, lúc cả đội đến nơi thì đã hai giờ chiều.
“Mọi người nghỉ ngơi một lát lấy lại sức, rồi mang theo nước và lương khô. Doanh trại số hai chỉ có lương thực bổ sung cho mười người thôi, đạn dược cũng vậy”. La Giai Việt bảo.
Ngay cả túi ngủ cũng chỉ có mười cái, ban tổ chức bắt ép bạn phải đi lấy bên sào huyệt của đối phương.
Doanh trại số 1 không chuẩn bị trang bị để ngủ qua đêm, còn về doanh trại số 3 thì trong một ngày cũng không tới nơi được, thế nên doanh trạo số 2 chính là địa điểm chiến lược bắt buộc phải gành lấy.
***
Trong đội có một tiểu thư yểu điệu, La Giai Việt dù làm gì cũng không muốn bỏ Triệu Tân Vận, vốn dĩ đây chính là cuộc chiến sinh tử thật sự, La Giai Viện muốn lấy lòng người đẹp nên mọi người cũng không quá phản đối.
Thế nên đội Thiểm Điện và cái tên của nó gần như mang nghĩa đối nghịch, trời đã tối mà vẫn chưa đến được doanh trại số 2(*).
(*) Thẩm Điện có nghĩa là nhanh như chớp giật. (ND)
Ninh Tranh và Vụ Mang Mang đi đầu, nhiệm vụ của họ đại khái là trinh sát, Vụ Mang Mang thân thủ nhanh nhẹn, trèo cây thoăn thoắt như khỉ, Ninh Tranh trông mà há miệng trợn mắt.
“Trong rừng cây phía trước hình như em nhìn thấy ánh đèn pin”, Vụ Mang Mang ngồi trên cây, nói vọng xuống.
Ninh Tranh lập tức bảo: “Mọi người phía sau tắt đèn pin, có thể đụng độ với người của đội Phong Bạo”.
Trong rừng tĩnh lặng như tờ, bóng cây đen kịch giống như vô số oan hồn, tuy có ánh trăng hắt xuống từ kẽ lá nhưng lại cáng trở nên đáng sợ hơn.
Doanh trại số 2 gần biển, với độ cao hơn hai ngàn mét so với mực nước biển, thực vật từ cây lá rộng cũng biến thành rừng cây vân sam, vân sam thân gầy nên không thể che được người, thế nên loáng thoáng có thể trông thấy bóng dáng đối phương.
Vụ Mang Mang ngồi im trên cây không động đậy, Ninh Tranh bấm mở bộ đàm riêng: “Sợ không?”.
“Không sợ”. Cô chỉ thấy hưng phấn, đi cả ngày trời mệt đừ rồi, lần này cuối cùng đã có thể chiến đấu.
Vụ Mang Mang quan sát kỹ một lúc, “Người bên họ không đông, em thấy có thể là khỏang năm người. Nhưng doanh trại số 2 của chúng ta có lẽ đã bị cướp sạch trước rồi”.
“Không sao, chắc chắn họ sẽ phải quay về doanh trại số 2, lát nữa nửa đêm chúng ta đột kích, bây giờ giải quyết hết năm người họ đã”, Ninh Tranh nói.
Hai mươi người đối đầu với năm người, thắng lợi đương nhiên khá cao, sau khi đôi bên khai hỏa, Vụ Mang Mang tinh mắt trông thấy trong năm người đó có em trai Ninh Hành của Ninh Tranh.
“Là Ninh Hành”, Vụ Mang Mang kêu lên.
Ninh Hành có lẽ không ngờ rằng đội Thiểm Điện lại tụ tập cả hai mươi người lại, đội Phong Bạo của họ thì chia thành mấy nhóm nhỏ nhận nhiệm vụ riêng cả rồi.
Buổi tối tầm nhìn có hạn, một số người hoàn toàn là bắn bừa, Triệu Tân Vận thì suýt bắn trúng vào chân Ninh Tranh, tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngớt.
Tóm lại là một nồi cháo thập cẩm!
Vụ Mang Mang ôm súng ngồi trên cành cây, không tìm thấy mục tiêu có thể nhắm trúng, bắn bằng súng săn chắc chắn là không ổn rồi.
Vụ Mang Mang dứt khoát nhảy xuống, bọn Ninh Tranh đã giải quyết hai, ba người, nhưng Ninh Hành thì bỏ chạy.
Ninh Tranh dẫn người đuổi theo, Vụ Mang Mang cảm thấy có gì đó không ổn, năm người kia cứ như tự nạp mạng vậy.
Nhưng đối phương rõ ràng hiểu rất rõ về Ninh Tranh, nếu Ninh Hành xuất hiện Ninh Tranh không thể không đuổi theo.
Vụ Mang Mang không khuyên được anh ta, đành co giò chạy theo sau họ.
Bóng cây dày dặc, có lúc nhìn thấy cây động đậy lại bị giật mình, Vụ Mang Mang không dám tiến lại quá gần Ninh Tranh, sợ bị mai phục thì cả đội sẽ bị dính bẫy hết.
Quả nhiên là thế, Vụ Mang Mang vẫn còn ở cách xa mười mét thì nghe thấy liên tục mấy phát súng, cô vội vàng trèo lên cây, nhìn thấy ba người Ninh Tranh, và một nhóm của đội Phong Bạo đối đầu nhau.
Vụ Mang Mang tạm chưa nhìn rõ số lượng người bên kia.
Nhưng ống ngắm của súng cô ngẫu nhiên lướt qua một gương mặt, chính là Ninh Hành, đúng là phí sức lực đi tìm mà không thấy, tới lúc vô tình lại tìm ra.
Súng của Vụ Mang Mang di động theo Ninh Hành, đốm đỏ của súng rất nổi bật trong rừng, Thẩm Viện Tử hét lên một tiếng, Ninh Hành lập tức nhận ra ngay.
Vụ Mang Mang không tài nào nhắm chuẩn nên đành bắn bừa một phát, hình như trúng vào vai Ninh Hành, Vụ Mang Mang lập tức luồn người xuống đất, gọi Ninh Tranh qua: “Vai Ninh Hành bị trúng đạn rồi”.
Ban đêm không nhận ra ai, nhưng nếu vai đối phương trúng đạn thì dễ rồi, loại đạn này trong thời gian ngắn sẽ khiến cánh tay người đó tê liệt.
Tiếc rằng Ninh Tranh không đáp lời, Vụ Mang Mang đành tiến lên, đối đầu với Ninh Hành và Thẩm Điện Tử.
Chỉ là kinh nghiệm theo dõi người khác của Vụ Mang Mang không đủ nhanh chóng bị Ninh Hành và Thẩm Viện Tử phát giác, hai người chia nhau hành động, cuối cùng một trước một sau khóa Vụ Mang Mang ở giữa.
“Là cô”, Ninh Hành đương nhiên nhận ra Vụ Mang Mang.
Thẩm Viện Tử nhìn Vụ Mang Mang, cười lạnh, “Cô đúng là sinh tình với Ninh Tranh thật”.
Hai chữ “si tình” chưa nói dứt thì ngực Thẩm Viện Tử đã trúng một phát súng, “tử vong” tại chỗ.
Kinh nghiệm xem phim điện ảnh và phim truyền hình bao năm nay của Vụ Mang Mang chính là, đừng bao giờ nói nhiều.
Thẩm Viện Tử chính là nói quá nhiều!
Nhưng lúc Vụ Mang Mang nhắm bắn Thẩm Viện Tử thì Ninh Hành cũng tung cú đá.
Vụ Mang Mang lăn một vòng dưới đất mới tránh được, một tay chống xuống đất nhảy bật lên, đá vào cổ tay Ninh Hành, đá văng cây súng trong tay anh ta, rồi lật cổ tay bắn Ninh Hành một phát.
Vụ Mang Mang đương nhiên không thất thủ, nhưng tình huống của cô cũng chẳng khá hơn, phía sau lưng có một thứ gì đó dí sát vào người cô, rõ ràng là một khẩu súng.
Vụ Mang Mang ném súng trong tay đi, hai tay đặt lên đỉnh đầu tỏ vẻ đầu hàng.
Khẩu súng sau lưng thu lại, Vụ Mang Mang quay đầu nhìn, không phải Thẩm Đình thì ai vào đây?
Vụ Mang Mang không hiểu ý của Thẩm Đình, nên đành đứng đờ ra đó.
Thẩm Đình nói nhỏ: “Còn không mau đi đi?”.
Vụ Mang Mang mừng rỡ, quả nhiên vẫn là người quen thì dễ làm việc, cô nói khẽ, “Cảm ơn anh”.
“Đi về hướng chín giờ, bên đó không có ai”, Thẩm Đình lại nói.
***
Vụ Mang Mang lấy lại mạng sống từ tay Thẩm Đình thì không dám ở lại, chạy thẳng về phía doanh trại số 2, trên đường đi đã liên lạc được với Ninh Tranh, trước đó anh ta bị trúng đạn, bộ đàm cũng rơi mất, sau đó khó khăn lắm mới tìm lại được.
“Anh muốn nhân lúc này lên đỉnh núi đoạt cờ, em về trại nghỉ ngơi trước, có tình huống gì anh sẽ thông báo”, Ninh Tranh vội nói.
“Có cần em đi theo không?”, Vụ Mang Mang hỏi.
“Không cần, buổi tối leo núi khá khó, em về trại nghỉ trước đi, đến lúc đó chắc phải nhờ em đón anh”, Ninh Tranh nói.
Vụ Mang Mang về đến doanh trại số 2 đã là hai giờ sáng, nhưng đồ đạc thì bị đội Phong Bạo cướp hết, Vụ Mang Mang mệt đến mí mắt đánh nhau rồi, mặc kệ có sạch sẽ hay không, cô mặc quần áo nằm vật xuống nệm chống thấm trong căn nhà gỗ, ba lô đặt phía trên làm gối đầu.
Kết quả là tới bốn giờ sáng, Vụ Mang Mang nghe có người gào lên “đội Phong Bạo”, mơ màng mở mắt ra, đến khi nghe thấy tiếng súng thì cô nhảy thót lên, chẳng kịp lấy gì, chạy ra khỏi doanh trại theo bọn La Gia Việt.
Triệu Tân Vận bắt đầu than thở, “Chỉ là trò chơi thôi mà, có cần nghiêm túc vậy không? Đột kích vào bốn giờ sáng???”.
Thực ra Vụ Mang Mang cũng cảm thấy đối phương có tinh thần chơi game quá!
Nhưng lúc này nói gì cũng vô nghĩa, con người đều không muốn chịu thua, cô không muốn bị bắn, nghe nói là rất đau.
Một đám ô hợp bị đối phương dọa cho chạy tán loạn, cũng may là lúc Vụ Mang Mang bỏ chạy không quên mang theo súng, chỉ có ba lô là bị vứt lại.
Vụ Mang Mang và Triệu Tân Vận bất ngờ đụng nhau, cô ta rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Khu rừng này đáng sợ quá, chúng ta đi chung nhé”. Triệu Tân Vận nói.
Vụ Mang Mang gật đầu.
Cô nhìn về phía doanh trại, bên đó đã yên ắng trở lại, mà trong khu rừng thì dày đặc ánh đèn pin, Vụ Mang Mang thầm kêu “chết rồi”.
“Sao thế?”, Triệu Tân Vận căng thẳng hỏi.
“Đội Phong Bạo ngang nhiên bật đèn pin tìm kiếm thế này chắc là người của chúng ta chết khá nhiều rồi”, Vụ Mang Mang nói: “Cô nấp ở đây, tôi về xem thử, ba lô của tôi quên mang theo rồi”. Ba lô của Triệu Tân Vận cũng bỏ lại, chân cũng chỉ mang dép lê.
“Vậy cô đi đi, nếu có thể thì giúp tôi lấy giày với”, Triệu Tân Vận nói.
Vụ Mang Mang còn chưa mò về doanh trại thì lại bị Thẩm Đình bắt gặp, Thẩm Đình ra dấu số “ba” với cô, Vụ Mang Mang biết ý là “quá tam ba bận”, lần sau nếu cô lại bị anh phát hiện thì không thể chạy thoát.
Vụ Mang Mang tự thấy xui xẻo, sau này phải đi tập huấn rồi mới tham gia đối kháng người thật kiểu này được.
Hai cô nàng xui xẻo Vụ Mang Mang và Triệu Tân Vận dường như trở thành hai kẻ may mắn sống sót cuối cùng, trong bộ đàm không có bất cứ động tĩnh gì, rất lạnh lẽo nhưng lại nảy sinh chút tình cảm nương tựa vào nhau mà sống.
“Lúc đầu cô và Lộ Tùy vì sao lại chia tay?” Triệu Tân Vận không kìm được hỏi Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang có chút khó chịu với hành động mới nói chuyện với nhau vài câu đã bắt đầu dò hỏi chuyện riêng tư của Triệu Tân Vận, thế nên cô chỉ cười cười.
Triệu Tân Vận cũng biết mình hơi vượt quá giới hạn nhưng lại không cam tâm, “Tôi và Lộ Tùy chia tay rồi, cô có biết không?”.
Vụ Mang Mang gật đầu.
“Tôi không biết vì sao, cũng không biết đã chọc giận anh ấy ở điểm nào. Ban đầu chị Vương Viện cũng bị chia tay bất ngờ như thế, cô cũng vậy ư?”, Triệu Tân Vận hỏi.
Vụ Mang Mang cảm thấy đồng hành cùng cô ta đúng là cực hình, phải chăm sóc đủ mọi vấn đề để sinh tồn của đại tiểu thư
Thì thôi, còn phải ứng phó với mọi câu hỏi rắc rối, cô sắp chịu đượng nổi rồi.
Cũng may trong bộ đàm của Vụ Mang Mang bổng vang lên tiếng nói, “Tôi là La Giai Việt, có ai nghe thấy không?”.
“Tôi là Vụ Mang Mang, anh nói đi”. Vụ Mang Mang làm khầu hình với Triệu Tân Vận, “La Giai Việt”.
“Anh ấy nói đng cùng một đồng đội khác ở doanh trại số 3, bảo chúng ta đến đó tập hợp”, Triệu Tân Vận bảo.
Vụ Mang Mang ngước nhìn đỉnh núi, trông thì gần ngay trước mắt nhưng không biết phải đi mất bao lâu.
Cuối cùng Triệu Tân Vận không đi nổi nữa, Vụ Mang Mang còn cõng cô ta đi một quãng đường, không nỡ vứt đồng đội ở lại, Triệu Tân Vận lại nhát gan, một con gà rừng chạy ngang qua cũng sợ hãi hét lên.
Lúc bốn giờ chiều Vụ Mang Mang và Triệu Tân Vận mới đến được gần khu doanh trại số 3, có lẽ còn khoảng một cây số nữa thì Vụ Mang Mang đưa tai nghe cho Triệu Tân Vận để dè chừng: “Cô bảo La Giai Việt đến đón chúng ta đi, nói là chúng ta ở hướng hai giờ”.
Triệu Tân Vận cau mày, “Có cần thế không? Chúng ta chẳng phải đang ở hướng sáu giờ sao? Như thế bên La Giai Việt không thể thấy được chúng ta, lỡ gặp đội Phong Bạo thì thảm rồi”.
“Cẩn thân vẫn hơn, tôi sẽ trèo lên cây theo dõi họ”. Vụ Mang Mang nói.
Ngay cả Ninh Tranh cũng mất tích, Vụ Mang Mang cảm thấy bên Lộ Tùy lại tha cho La Giai Việt như thế rất không thích hợp logic, đương nhiên cũng có khả năng là La Giai Việt và họ là những con cá lọt lưới may mắn.
Tôi không chịu đâu, tôi mệt sắp chết rồi, vừa mệt vừa khác, đừng dằn vặt nhau nữa được không?”, Triệu Tân Vận thực sự hết hơi rồi, cô cảm thấy Vụ Mang Mang đúng là nữ quái vật, nhìn thì xinh đẹp mảnh mai mà sức sống lại như cỏ dại.
“Tôi thì chả sao, dù gì nhà chúng tôi không có tiền, cô có chắc nếu cô bị bắt thì cô tình nguyện để mặc người ta muốn sao thì muốn không?”, Vụ Mang Mang hỏi lại.
Triệu Tân Vận không nói gì, miễn cưỡng nhận lấy bộ đàm trong tay Vụ Mang Mang, gọi La Giai Việt.
Nhưng bên La Giai Việt không tài nào liên lạc được, Vụ Mang Mang rủa khẽ một câu “chết tiệt”, kẻ địch quá gian xảo!
Vụ Mang Mang chọn một góc cây, “tôi lên trên xem xét tình hình, cô chọn nơi nào nấp nhanh đi”.
Chỉ tiếc là Vụ Mang Mang vừa trèo lên cây, cúi đầu xuống đã thấy ngay chấm đỏ ngay ngực Triệu Tân Vận.
“Tránh ra”, Vụ Mang Mang kêu to.
Tiếc rằng phản ứng của cô ta quá chậm, Vụ Mang Mang mở trừng mắt nhìn Triệu Tân Vận trúng đạn ngay ngực, co giật một lúc rồi đổ ập xuống.
Vụ Mang Mang lập tức nhìn về phái đạn bắn ra, tuy không thấy rõ gương mặt khuất sau tán cây đối diện, nhưng dựa vào trực giác thì Vụ Mang Mang đoán đó chính là Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang không nhịn được chửi thề một câu, sau đó trông thấy Lộ Tùy thản nhiên đu dây trượt xuống khỏi thân cây.
Vụ Mang Mang đang ở trên cây vân sam, lá cây căn bản không che được cô, cô ở trên đó nghiễm nhiên sẽ là một tấm bia không thể di động.
Vụ Mang Mang nhanh chóng ôm gốc cây trượt xuống, mặc kệ lòng bàn tay bị rách toạt da, cô hoảng hốt chạy xuống núi.
Người phía sau đuổi theo hình như không vội lắm, nhưng Vụ Mang Mang cứ quay đầu lại là có thể nhìn thấy Lộ Tùy chạy theo từ đằng xa.
Nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Lộ Tùy với Triệu Tân Vận, Vụ Mang Mang không dám hy vọng anh sẽ tha mạng, cô cảm thấy Lộ Tùy sẽ không galant như Thẩm Đình.
Hiện giờ Vụ Mang Mang cảm thấy Thẩm Đình mới là người đàn ông galant từ trong xương tủy, còn Lộ Tùy căn bản là một bạo quân của vương triều chuyên chế.
Giết người không chớp mắt mà!
Phía sau có âm thanh viên đạn xé gió lao đi, Vụ Mang Mang chỉ có thể ôm đầu chạy bừa, một viên đạn liền sượt qua gò má cô.
Vụ Mang Mang không biết mình đã chạy bao lâu, cũng không biết Lộ Tùy đã bắn bao nhiêu phát đạn, cô có ngờ rằng Lộ Tùy đã mang theo trong người toàn bộ kho đạn dược của doanh trại số 3 rồi.
Có lẽ là đã hành hạ đủ rồi nên chân Vụ Mang Mang bỗng nhũn ra, bắp chân trúng một viên đạn, đau đến mức lúc đó cô đã chảy cả nước mắt, chẳng trách mọi người đều liều mạng muốn thắng, cơn đau là loại đạn này bắn vào cơ thể có lẽ không thua kém mấy so với đạn thật.
Vụ Mang Mang thầm mắng trong bụng, đám đại gia chơi thế này không sợ đau đến chết hay sao?
Bắp chân sau cơn đau nhức là bắt đầu tê dại, cơn giận trong lòng Vụ Mang Mang cũng bị Lộ Tùy kích hoạt hoàn toàn, cô ôm chân óng lăn đến đằng sau một gốc cây gần nhất bên cạnh.
Vụ Mang Mang vốn nghĩ rằng Lộ Tùy chỉ đùa chơi cô, với tài bắn súng của Lộ Tùy thì không tới nỗi không bắn trúng được một người lớn như cô, nên cô chạy loạn xạ để anh hả giận cũng xem như là lời xin lỗi tốt nhất dành cho bệ hạ rồi.
Kết quả hóa ra cô đã nghĩ sai, Lộ Tùy không hề định buông tha cô.
Hơn nữa còn sắp biến cô thành thú cưng để đùa nghịch.
Vụ Mang Mang quyết định, rút súng bên thắt lưng ra, thò tay ra gốc cây bắn loạn xạ một lúc, cô chỉ cần lấy lại chút thời gian cho mình, sau mười phút thì cơn tê liệt này sẽ hoàn toàn biến mất.
Không xa đó vang lên tiếng “lạo xạo” của lá khô bị giẫm lên, Vụ Mang Mang thò đầu nhìn ra, Lộ Tùy đã đứng cách đó không quá bốn, năm mét.
Vụ Mang Mang giơ súng lên nhắm thẳng vào anh, “Đừng lại gần”.
Câu này đúng là thừa thãi, giây sau đó Vụ Mang Mang bị đạn của Lộ Tùy bắn trúng, khẩu súng rơi xuống đất, Vụ Mang Mang lần này đã biến thành tàn phế.
Lộ Tùy đến trước mặt Vụ Mang Mang, quỳ xuống, dùng súng nâng cằm cô lên, thái độ vô cùng khinh rẻ.
Vụ Mang Mang quay đầu đi, nếu cô là nữ chiến sĩ thì nên nhổ nước bọt vào mặt nhà tư bản Lộ Tùy mới đúng.
Nhưng hành vi thô lỗ đó Vụ Mang Mang không diễn được, chỉ có thể gân cổ lên nói: “Anh giết tôi đi, tôi không nói gì cả đâu, cũng sẽ không chấp nhận gì hết, tôi tuyệt đối không phản bội đồng đội của mình”.
Lộ Tùy mặc kệ sự tự biên tự diễn của Vụ Mang Mang, rút sợi dây quấn quấn quanh eo ra, trói hai tay Vụ Mang Mang lại.
“Lộ Tùy, anh đang làm gì vậy?”, Vụ Mang Mang cuống lên.
“Tôi đang trói tù nhân của tôi”, Lộ Tùy đáp.
Sắc trời dần tối, bóng mờ chiếu lên gương mặt Lộ Tùy khiến cho anh có một vẻ đẹp trai ma mị đến đòi mạng, buổi tối lúc nào cũng khiến người ta sợ hãi, đặc biệt là trong vùng rừng núi tĩnh mịch thế này.
Vụ Mang Mang cố gắng thả lỏng, dịu giọng bảo: “Tôi có chạy được đâu, tôi rất tôn trọng quy tắc trò chơi, tôi bị anh bắt sẽ nhận thua, anh có thể đừng trói tay tôi không, đau lắm, sẽ rách da đó”.
Lộ Tùy không nói gì, đứng lên, sau đó kéo sợi dây trong tay, Vụ Mang Mang liền bị anh kéo đứng dậy, nếu cô không đứng lên thì sẽ bổ nhào về phía trước vồ ếch.
Lộ Tùy đi phía trước, tay kéo sợi dây, Vụ Mang Mang loạng choạng theo sau, rất giống cảnh dắt chó đi dạo.
“Lộ Tùy, anh có hiểu thế nào là phong độ quý ông không hả? Cô nhỏ mà thấy anh đối xử với một thục nữ thế này sẽ muốn đập đầu chết đó”. Vụ Mang Mang hét lên sau lưng Lộ Tùy.
“Đối với phụ nữ đã đá tôi, tôi cần gì phong độ nữa?”. Lộ Tùy không thèm quay đầu, ném lại một câu.
Vụ Mang Mang cắn môi, cô biết ngay đàn ông không thể không để bụng, đặc biệt là người như Lộ Tùy.
Lòng tự tôn của anh chắc chắn là không chịu nổi, nên Vụ Mang Mang mới phải trốn tránh anh.
“Không phải tôi đá anh, là tôi biết mình không xứng với anh. Anh quá đẹp trai, giàu có vô địch, học lực cao, IQ cao, là tôi không xứng với anh, tôi sợ sau này khi anh đá tôi, tôi sẽ không thở nổi, tìm đến cái chết thì không tốt tí nào, nên mới đòi chia tay trước”, Vụ Mang Mang thực sự rất đau, vừa mệt vừa đói, còn khát nước vô cùng, lần này tự tôn, nhan sắc gì đó hòan toàn bất chấp, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để năm xuống.
“Chẳng phải em chê tôi quá già sao?”, Lộ Tùy quay lại nhìn Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang nhún vai: “Đó chỉ là cái cớ thôi, anh làm sao già được, bây giờ bốn mươi lăm tuổi mới tính là trung niên, anh như thế là thanh niên tiêu chuẩn, đang thời kỳ sung sức nhất. Hơn nữa lại chăm sóc bản thân tốt, trông như một chàng trai hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi thôi, da còn mượt mà hơn họ nữa. Thế lực cũng tốt, tối nào cũng muốn, một buổi tối ba lần, lần nào cũng vượt quá nửa tiếng. Tôi nói với bạn anh mà bạn anh không tin, nói làm sao có thể thế được?”.
“Bạn nào của tôi?”, Lộ Tùy đột ngột ngừng lại, hại Vụ Mang Mang suýt thì ngã nhào.
Cũng may lúc này trời chưa tối hẵn, Vụ Mang Mang thoáng nhìn thấy cơn giận trên mặt Lộ Tùy, trong lòng bực bội mình đã vẽ rắn thêm chân, nịnh nọt hơi quá đáng.
Vốn dĩ với sự hiểu biết về Lộ Tùy của Vụ Mang Mang thì chỉ cần bạn ca ngợi Lộ tiên sinh, khen Lộ tiên sinh, thiên thu vạn đại nhất thống giang hồ gì đó… thì anh sẽ nguôi giận, kết quả lại bị chính Vụ Mang Mang phá hỏng mọi thứ.
“Không ngờ là em có sở thích nói về kỹ thuật giường chiếu của người yêu cũ với bạn trai đấy”, Lộ Tùy giễu cợt.
“Ninh Tranh không phải bạn trai tôi”, Vụ Mang Mang vội nói, hơn nữa cũng không phải Ninh Tranh mà? Nhưng lúc này nhắc đến tên Thẩm Đình rõ ràng không phải hành động thông minh.
“Ồ…”.
Trước khi Lộ Tùy nói câu khó nghe hơn, Vụ Mang Mang đã vội bổ sung: “Cái anh nhìn thấy là Ninh Tranh cưỡng hôn tôi, chắc anh nhìn thấy tay tôi rồi chứ, lúc đó nếu hai anh không xuất hiện thì tôi đã tát anh ta một cái rồi”.
“Em không cần giải thích những điều này với tôi”. Lộ Tùy lạnh nhạt nói rồi quay người, tiếp tục đi thẳng, bước chân không hề chậm lại, kéo Vụ Mang Mang đi loạng choạng theo sau.
Vụ Mang Mang nghiến răng, xem ra con đường nhận lỗi, xin lỗi, nịnh nọt không êm xuôi rồi.
Thế nên Vụ Mang Mang cũng chẳng buồn giả tạo nữa, “Lộ Tùy, người ta nói một đêm là vợ chồng thì trăm ngày ân ái, ban nãy tôi đã nhắm trúng tim anh rồi nhưng tôi không bắn. Đương nhiên anh nghĩ thế nào là việc của anh, tôi cũng không ép anh phải nương tay với tôi, nhưng anh cũng đâu cần dắt tôi đi như dắt chó thế này?”.
“Tôi không thích nuôi chó”. Lộ Tùy quẳng lại một câu.
Vụ Mang Mang dậm chân, Lộ Tùy đúng là cứng mềm gì cũng không chịu, cô đành giữ lại chút hơi sức cuối cùng, không nói gì nữa. Nhưng cô thề với lòng rằng sẽ không bao giờ nói gì với anh nữa, dạng đàn ông này chằng có chút phong độ, ban đầu đúng là cô mù mắt rồi.
Luc đến doanh trại số 3 thì trời đã tối hẳn, vì đội Thiểm Điện tử vong gần hết nên doanh trại này chẳng có một ai cả.
Vụ Mang Mang nhìn căn nha gỗ nhỏ đáng yêu đó, suýt thì khóc òa, cuối cùng đã có thể ngồi nghỉ rồi.
Kết quả là Lộ Tùy trói cô vào cây cột bên ngoài căn nhà, phạm vi hoạt động của Vụ Mang Mang trở thành một vòng tròn có đường kính ba mét.
Vụ Mang Mang trừng mắt nhìn Lộ Tùy lấy nước rửa mặt rửa tay, uống nước ăn lương khô, đốt chút cồn để nấu nước ăn mì tôm.
Vụ Mang Mang nuốt nước bọt, tuy không uống nước nhưng bàng quang tích lũy cả một ngày trời, lúc này không chịu được.
Vụ Mang Mang khép chặt hai chân, tiếc rằng “đời người có ba cái gấp lúc này đúng là không nhịn được.
(*)Một là mắc đi vệ sinh vì không nhịn được, hai là đêm tân hôn động phòng hoa chúc, thứ ba là sinh con. (ND)
“Tôi muốn đi vệ sinh”, Vụ Mang Mang nói với Lộ Tùy, mặt đỏ bừng.
“Đại hay tiểu?”, Lộ Tùy hỏi.
Vụ Mang Mang nghiến răng kèn kẹt, câu hỏi gì thế này?
Nhưng cô không nói thì Lộ Tùy cũng bất đông, Vụ Mang Mang bất đắc dĩ phải thốt ra chữ “tiểu”.
Lộ Tùy cởi dây trói tay Vụ Mang Mang ra, kéo cô vào trong nhà gỗ.
“Anh làm gì thế?”, Vụ Mang Mang không hiểu.
Nhà vệ sinh thiên nhiên nơi này được xây bên ngoài căn nhà gỗ.
“Đi vào túi ngủ”, Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang đành vào trong túi ngủ, ngồi xuống.
“Cởi giày, cởi quần ra”, Lộ Tùy ra lệnh.
“Anh biến thái hả?”, Vụ Mang Mang mắng.
“Thế thì em cứ nhịn đi, đương nhiên em cũng có thể tè dầm”. Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang hậm hực cởi giày, chui vào trong túi ngủ lại cởi quần rồi ném ra ngoài, hất cằm lên nhìn Lộ Tùy, không nói gì cả.
Lộ Tùy ném đôi dép lê dùng một lần trong khách sạn cho Vụ Mang Mang, “Đi vệ sinh đi”.
Lúc này Vụ Mang Mang mới biết là Lộ Tùy đang đề phòng cô bỏ trốn.
Cô muốn chạy ra ngoài đi vệ sinh ngay, nhưng bên dưới cô chỉ mặc mỗi chiếc quần lót ren màu đen, không tiện đi đâu cả.
Bất lực quá, Vụ Mang Mang đành cởi áo khoác ra, buộc vào eo, như thế mới che được phần nào.
Vụ Mang Mang vừa vào trong nhà vệ sinh thì nghe thấy Lộ Tùy nói bên ngoài: “Hát đi, không thì tôi sẽ vào”.
Vụ Mang Mang tức đến nỗi siết nắm tay đấm vào trán mình, kiếp trước cô đã tạo nghiệt gì thế này?
“Hai con… hổ… hai con… hổ chạy rất nhanh…”.
Vụ Mang Mang giải quyết xong nỗi khó nhịn nhất trong đời, bước ra ngoài nhìn, Lộ Tùy không ở gần đó mà đang ngồi ăn mì trên chiếc bàn nhỏ ngoài căn nhà gỗ.
Vụ Mang Mang nuốt nước bọt, khóe mắt liếc thấy trên bàn bày hai bát mì, cô không khách sáo gì mà ngồi xuống.
“Rửa tay chưa?”, Lộ Tùy hỏi.
Vụ Mang Mang đỏ mặt nhảy bật dầy, lao ra ngoài rửa tay
***
“Mì tôm nhãn hiệu gì thế? Ngon quá”. Vụ Mang Mang xì xụp ăn hết mì trong bát của mình.
Lộ Tùy không nói gì, đẩy bát mì của anh cho Vụ Mang Mang.
Cô dằn vặt một lúc, nhưng nửa gói mì không giải quyết cơn đói được. Hơn nữa cô đã một ngày một đêm chưa ăn gì rồi, cảm giác đói khát tuyệt đối là khó chịu đựng.
Mà mùi mì tôm ngửi rất thơm.
Lại nhìn mặt Lộ Tùy hiện rõ vẻ “em không ăn thì tôi sẽ xử em”, nên Vụ Mang Mang lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Thôi, gái tốt không đấu với đàn ông, nghĩ lại ban đầu khi yêu nhau, nước bọt của Lộ Tùy cô cũng đã ăn rất nhiều, ngay cả “trứng” của anh cô còn ăn rồi thì bát mì ăn dở có là gì, đúng không?
Nhưng nếu trên thế gian này có người khiến Vụ Mang Mang tức chết thì tuyệt đối chỉ có Lộ Tùy mà thôi.
Vụ Mang Mang vừa ăn xong thì thấy Lộ Tùy bật lửa nấu một bát khác để ăn.
Vụ Mang Mang đã không còn cảm giác gì rồi.
Lộ Tùy vừa ăn mì vừa lấy trong bình nước nóng kế bên một hộp sữa bò được giữ ấm bằng nước nóng, đưa cho Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang không hề có sức kháng cự nào với sữa dù sao tôn nghiêm đã bị quét sạch, cũng không ngại xấu mặt thêm nữa.
Vụ Mang Mang nhấp từng ngụm sữa nhỏ, “Anh bắt tôi là muốn đề ra yêu cầu gì?”.
Lộ Tùy ngước mắt lên nhìn Vụ Mang Mang, “Em nghĩ em có gì đáng để tôi mong muốn?”.
Vụ Mang Mang nghĩ ngợi, đành thừa nhận rằng lời Lộ Tùy nói rất có lý, ưu thế duy nhất cô có là sắc đẹp, nhưng đã bị Lộ Tùy chiếm lấy từ trước rồi.
“Sao anh không giết tôi luôn đi?”, Vụ Mang Mang nói, như thể cô có thể rời khỏi nơi chiến trường chết tiệt này, nằm trên chiếc giường mềm mại trong khách sạn ngủ một giấc ngon lành.
“Tôi thường không thích đối thủ chết quá nhẹ nhàng”, Lộ Tùy đáp.
Vụ Mang Mang suýt thì sặc, chỉ có thể nói nhỏ, “Tôi muốn tắm rửa”.
“Đợi một lát”, Lộ Tùy đứng lên.
Vụ Mang Mang nhìn anh bận rộn, nhanh chóng nấu xong hai chậu nước ấm to, lấy khăn sạch đặt vào trong chậu nước, “Rửa ráy đi, tôi ra ngoài canh chừng”.
Là chiến thuật tát một cái rồi cho ăn kẹo đây, nhưng Vụ Mang Mang rất kém cỏi mà nguôi giận mất rồi.
Rửa ráy xúc miệng, lau rửa chân tay xong, cảm giác toàn thân mát mẻ sạch sẽ hẳn.
Vụ Mang Mang làm xong mọi thứ thì bò vào túi ngủ nằm xuống, giấc ngủ ập đến rất nhanh, vốn dĩ đã ngủ rồi nhưng lúc đầu chỉ là mơ màng, trong mơ bị thứ gì đó nóng hổi áp vào nên giật mình tỉnh dậy, sau đó cô hét lên, định ngồi dậy, “Lộ Tùy, anh làm gì vậy?”.
Tiếc rằng Vụ Mang Mang không thể ngồi lên vì cô đang bị người ta đè nghiến xuống.
Cảm giác nóng hổi trên da mách bảo Vụ Mang Mang rằng, tên lưu manh Lộ Tùy trên người… không có mảnh vải che thân nào cả!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]