Vườn trường của đại học A giống như một công viên cực lớn, vì tối qua mới có tuyết nên những khóm hoa ven đường phủ một lớp tuyết mỏng, lúc này trời vẫn còn tuyết rơi, có vẻ sẽ càng dày đặc hơn nên người đi đường rất ít.
Thẩm Đình chậm rãi đi trên đường, tình cờ quay đầu sang trông thấy Vụ Mang Mang đang từ ven hồ đi lùi lại.
Thẩm Đình ngừng lại, muốn nhìn xem Vụ Mang Mang rốt cuộc đang làm gì.
Mảnh đất bên hồ vẫn giữ được lớp tuyết tối qua một cách hoàn chỉnh, dấu chân của Vụ Mang Mang là một hàng duy nhất ở đó.
Mà lúc này để không phá hoại mỹ quan, cô đang cẩn thận đi lùi lại theo từng vết chân của mình lúc nãy.
Vụ Mang Mang khó khăn lắm mới đi lùi lại đến ngoài đường, vội vàng lấy điện thoại ra, chụp lại mặt hồ mùa đông và hàng dấu chân ban nãy của mình, đăng lên Weibo.
Đó là tài khoản mà lúc học thạc sĩ Vụ Mang Mang mới đăng kí, tên gọi “Mang mang hoảng hoảng”, thường đăng những tấm hình kèm những dòng đầy chất nghệ sĩ, cũng có hơn hai ngàn người theo dõi.
Vụ Mang Mang vừa dậm chân vừa khó nhọc gõ trên điện thoại “thiên sơn ngã độc hành, vạn kính nhân tung diệt(*)”.
(*) Nghìn non mỗi bóng ta đi, đường xa vạn nẻo dấu giày tuyệt không.
Hai câu này chế từ hai câu đầu bài Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên, nguyên văn “Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt” có nghĩa là: ngàn non vắng bóng chim bay, đường xa vạn nẻo dấu giày tuyệt không. (BT)
Lấy chữ “kính” để ví dụ mặt hồ, vừa đồng âm lại mang chất thơ, Vụ Mang Mang không kìm được “like” một cái vì chất nghệ sĩ của mình.
Trong màu tuyết trắng mênh mang, chuỗi dấu chân cô độc kia cũng khá là mới mẻ.
Vụ Mang Mang cất điện thoại, đưa tay lên miệng hà hơi, quay người lại định đạp xe về, ai ngờ mới ngẩng lên thì trông thấy Thẩm Đình.
“Trùng hợp thật, anh chưa đi nữa hả?” Vụ Mang Mang hơi sửng sốt nhưng phản ứng sau đó là nhét điện thoại vào tay Thẩm Đình: “Tôi đang buồn vì không tìm được ai, chụp cho tôi một tấm lấy bóng lưng thôi nhé?”
Vụ Mang Mang trượt mở điện thoại, bấm vào app chụp hình, sau đó mặc kệ Thẩm Đình có đồng ý hay không, cô nhanh chóng đi theo dấu chân đến bên hồ, quay lại nói với Thẩm Đình: “Chụp đi, chụp tự nhiên vào nhé, tôi sẽ chầm chậm tiến về phía trước, anh cứ chụp nhiều vào là được.”
Vụ Mang Mang đang nói thì khóe mắt liếc thấy có một nam sinh đang đến gần, cô lập tức chỉ vào người đó, hét to: “Đừng động đậy!”
Anh chàng kia bị Vụ Mang Mang làm giật mình, đứng im.
Vụ Mang Mang thấy cậu ta đứng bất động thì vội bảo Thẩm Đình: “Anh chụp nhanh đi.”
Thẩm Đình nhìn Vụ Mang Mang ba giây rồi mới giơ điện thoại của cô lên.
Đến khi chụp xong, cô chạy đến trước mặt cậu nam sinh kia, nói: “Xin lỗi bạn nhé, ban nãy tôi thất lễ quá. Bây giờ cậu có thể tùy tiện động đậy!”
Cậu chàng kia bị cô quát ít nhiều cũng thấy khó chịu, nhưng nể mặt Vụ Mang Mang quá xinh đẹp nên phóng khoáng khoát tay: “Không sao.”
Vụ Mang Mang quay về cạnh Thẩm Đình: “Cảm ơn anh, để tôi xem anh chụp thế nào nào.”
Vụ Mang Mang lấy lại điện thoại xem thử, tuy không hài lòng lắm nhưng cũng tạm ổn, cô vội vàng đăng thêm một tấm lên Weibo.
Tuy mùa đông ăn mặc như một con gấu mũm mĩm, nhưng vóc dáng Vụ Mang Mang thon thả, dù giống gấu đến mấy cũng là gấu Bắc Cực đáng yêu, tấm hình chụp bóng lưng đó vừa được đăng lên đã thu được rất nhiều like.
“Chân của bạn thon quá đi. (chảy nước miếng).”
Đến khi Vụ Mang Mang bận rộn xong mới có tâm tư quan sát Thẩm Đình.
Trời mùa đông, cô sắp lạnh cóng rồi, thế mà Thẩm Đình lại cởi áo khoác ra vắt trên tay, phải nóng thế nào mới như vậy, Vụ Mang Mang thầm nghĩ.
“Ban nãy cám ơn anh đã giúp tôi, tôi còn có chút việc đi trước đây.” Vụ Mang Mang nói xong trèo lên xe đạp của mình.
“Mang Mang, cô có thể ăn cơm với tôi không?” Thẩm Đình bỗng nói.
Vụ Mang Mang không hiểu tại sao Thẩm Đình lại yêu cầu như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt u ám của anh ta, hàng lông mày cứ nhíu chặt, Vụ Mang Mang lại không thể nói lời từ chối.
Cuối cùng do hai chữ “tùy cô” của Thẩm Đình, Vụ Mang Mang đã dẫn anh ta vào một quán bán canh tê cay đằng sau cổng trường.
Mùa đông phải ăn cay mới ấm.
Vụ Mang Mang rành rẽ chọn món, nhiệt tình gọi Thẩm Đình ngồi xuống, rút ra vài tờ khăn giấy lau mặt bàn bóng mỡ.
“Anh đừng thấy quán này nhỏ mà xem thường, mùi vị món ăn là chính tong nhất con phố này đó.” Vụ Mang Mang nói.
Thẩm Đình xưa nay vẫn luôn ít nói.
Canh tê cay vừa lên, Vụ Mang Mang đã thấy đói meo, cô hít một hơi thật sâu rồi cầm đũa lên ăn, chẳng buồn để ý đến Thẩm Đình.
Vị Thẩm công tử này chắc là có bệnh sạch sẽ, ngồi trong quán nhỏ nên toàn thân căng cứng, như thể sợ bị người nào bẩn thỉu chạm vào mình vậy.
Mong anh ta động đũa thì càng không thể.
Vụ Mang Mang chẳng buồn đếm xỉa đến tính tình của anh ta, tự ăn canh của mình, tuy cô ăn rất nhỏ nhẹ thục nữ, nhưng lát sau chop mũi đã bắt đầu rịn mồ hôi, đó chính là ma lực của canh tê cay.
Vụ Mang Mang tháo chụp tai xuống, cuối cùng lại cởi áo nhung ra.
Thẩm Đình nhìn gò má ửng đỏ vì ăn cay của cô, lên tiếng: “Mấy món này không bổ dưỡng, cô nên ăn ít thôi, hại dạ dày.”
Vụ Mang Mang hiểu tâm lý đàn ông già đều chú trọng đến dưỡng sinh, nên cũng không phản bác Thẩm Đình mà chỉ mỉm cười, gật đầu.
“Vụ Mang Mang”. Một giọng nữ trong trẻo vang lên trong không gian chật hẹp, Vụ Mang Mang ngước lên, người gọi cô là Tăng Như Lăng.
“Hay nhỉ, mới mấy ngày thôi lại thay người khác rồi.” Tăng Như Lăng đi nhanh đến cạnh Vụ Mang Mang, tò mò quan sát Thẩm Đình rồi len lén thì thào bên tai cô: “Đẹp trai quá, em thích kiểu “núi băng” thế này.”
Tăng Như Lăng là người nghiện tiểu thuyết ngôn tình, thuộc kiểu ngày ngày lên mạng chờ đọc truyện đến mức kêu cha mắng mẹ, thích nhất kiểu trai mặt đơ núi băng.
“Mau cua anh ấy đi.” Tăng Như Lăng nói như sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Gương mặt của Vụ Mang Mang không rõ là đỏ vì ăn cay hay xấu hổ, cô khẽ lắc đầu: “Không phải.”
Tăng Như Lăng tin cô mới lạ!
“Được rồi, được rồi, không làm phiền hai người nữa.” Tăng Như Lăng kéo cô gái đi cùng vào trong để chọn món.
Vụ Mang Mang làm động tác tay đầu hàng, nói với Thẩm Đình: “Xin lỗi anh.”
“Không sao.” Thẩm Đình lắc đầu.
Vừa dứt lời thì điện thoại Vụ Mang Mang đổ chuông, cô nghe máy, là Quách Tuyết Phong gọi tới.
“Mang Mang, cậu ở đâu thế?”
“Mình đang ăn cơm.” Đối mặt với anh chàng theo đuổi mà cô khá ưng ý, giọng Vụ Mang Mang tự nhiên dịu lại.
“Với ai thế? Nam hay nữ?”
Vụ Mang Mang mới nghe câu này đã cau mày.
Còn chưa chính thức, chẳng qua là thái độ của cô mềm dịu lại một chút mà Quách Tuyết Phong đã bắt đầu điều tra rồi, hơn nữa đây không phải lần đầu.
“Nam.” Vụ Mang Mang lạnh lung nói: “Không nói với cậu nữa, mình ăn đây.”
Nếu yêu đương thì hẹn hò với kiểu người như Quách Tuyết Phong là thoải mái nhất, Vụ Mang Mang nghiễm nhiên diễn vai nữ hoàng, điện thoại bảo cúp là cúp, muốn giận là giận ngay được.
Vụ Mang Mang vừa cúp máy thì lát sau Quách Tuyết Phong đã lao vào, xông thẳng đến trước mặt Vụ Mang Mang mới ngừng lại, sau đó hít một hơi thật sâu, cười gọi: “Mang Mang.”
Vụ Mang Mang nhìn Quách Tuyết Phong, chẳng trách ban nãy gọi điện điều tra, hóa ra là đã nhìn thấy.
“Trùng hợp thế, cậu cũng ăn ở đây à, hay là ngồi chung nhé.” Quách Tuyết Phong không mời mà tự đến.
Vụ Mang Mang không phản đối, nói ra thì cô cũng hơi thích kiểu quan tâm để bụng rõ ràng và thẳng thắn như của Quách Tuyết Phong.
“Ừ, cậu chọn món đi.” Vụ Mang Mang đương nhiên không thể không nể mặt cậu ta, dù sao cũng là bạn trai tương lai mà.
“Vị này là?” Quách Tuyết Phong quay sang nhìn Thẩm Đình nãy giờ không có động tĩnh gì.
Lúc này Vụ Mang Mang mới giới thiệu với Thẩm Đình: “Đây là đàn anh của tôi, Quách Tuyết Phong.” Sau đó lại nói với Quách Tuyết Phong: “Còn đây là Thẩm Đình, anh trai của bạn gái của em họ mình.”
Quách Tuyết Phong chớp mắt, quan hệ này đúng là hơi vòng vèo, nhưng nếu đã có chút quan hệ họ hàng thì ý thù địch của cậu ta cũng giảm hẳn, cậu quay sang nhìn Vụ Mang Mang, dịu giọng nói: “Cậu ngồi đi, tôi quay lại ngay.”
Vụ Mang Mang không biết Quách Tuyết Phong lại nổi cơn gì, nhưng cô vẫn nở nụ cười, gật đầu.
“Bạn trai cô à?” Thẩm Đình hỏi.
Vì giọng điệu của Thẩm Đình khiến Vụ Mang Mang không vui lắm nên cô không phản bác, chỉ hỏi: “Anh thực sự không ăn sao?”
Thẩm Đình lắc đầu.
Quách Tuyết Phong nhanh chóng quay lại, tay cầm một chai trà sữa nóng đưa cho Vụ Mang Mang: “Cho cậu này, trà sữa lúa mạch, không thêm trân châu.”
“Cảm ơn.” Nụ cười của Vụ Mang Mang lập tức nở thành nụ cười rạng rỡ, hai tay cô cầm chai trà sữa ấm nóng, mùa đông cô không mấy khi uống đồ lạnh, mà trong quán ăn này chỉ có 7up, coca, nên cô không gọi đồ uống.
Vụ Mang Mang không ngờ Quách Tuyết Phong chu đáo như thế, thầm tăng thêm năm điểm cho cậu ta, rút ngắn thời gian thử thách xuống.
Cả bữa ăn, Thẩm Đình không hề đụng đũa, cũng không nói gì, Quách Tuyết Phong lại trêu đùa Vụ Mang Mang suốt, như thể chứng tỏ trước mặt Thẩm Đình rằng cậu và Vụ Mang Mang có rất nhiều tiếng nói chung vậy.
Nếu là người có chút lòng tự trọng thì nên tự động rút lui mới đúng.
Nào ngờ Thẩm Đình lại ngồi với Vụ Mang Mang đến khi cô ăn xong mới đứng dậy.
“Đi thôi, tôi đưa cô về kí túc.” Thẩm Đình bảo.
Thực ra Vụ Mang Mang có phần không hiểu Thẩm Đình bị kích thích gì, cô đành từ biệt Quách Tuyết Phong.
“Thế sáng mai tôi đến thư viện chiếm chỗ cho cậu nhé?” Quách Tuyết Phong nói.
Vụ Mang Mang gật đầu, lúc thi cuối học kỳ thì chỗ ngồi của thư viện luôn không đủ sử dụng mà.
Thẩm Đình đưa Vụ Mang Mang về đến ngọn đèn đường dưới ký túc, tuy biết rõ mình không nên nhiều lời nhưng anh nhìn Vụ Mang Mang với làn da gần như trong suốt dưới ngọn đèn, bỗng cất tiếng: “Cậu ta không xứng với cô.”
Có phần nóng nảy, hơi cảm tính, thậm chí còn rất ấu trĩ. Đó là đánh giá về Quách Tuyết Phong, sau khi Thẩm Đình quan sát cả buổi tối.
Vụ Mang Mang hơi nghiêng đầu, nói thật là cô không thấy thế.
“Cảm ơn khuyến cáo của anh, tôi sẽ suy xét.” Vụ Mang Mang đã sớm học được công phu bình thản của nhà họ Lộ rồi.
Không cần thiết phải thảo luận với người ngoài về những chuyện này.
Có lẽ trong mắt Thẩm Đình, điều kiện của Quách Tuyết Phong không tốt lắm, cũng không đủ chin chắn, nhưng Vụ Mang Mang thích sự nhiệt tình của cậu ta, đó là sự chân thành và nóng bỏng mà cô không thể cảm nhận được khi hẹn hò cùng những người đàn ông chín chắn, thành đạt.
Chính vì thế mà Vụ Mang Mang có thể bao dung những khuyết điểm không mấy tồi tệ của Quách Tuyết Phong.
Chẳng hạn như hay ghen, thích điều tra… cũng không có gì to tát cho lắm.
Thẩm Đình nhìn thái độ hờ hững của Vụ Mang Mang là biết ngay cô nàng này vốn không nghe lời anh nói.
“Cô không cần tự giày vò mình sau khi chia tay Lộ Tùy như vậy.” Thẩm Đình nói, anh ta cũng hiếm khi lắm lời như thế, đối với Vụ Mang Mang thế này cũng xem như ngoại lệ rồi.
Vụ Mang Mang nhìn vào mắt Thẩm Đình, con mắt nào của anh ta nhìn thấy cô tự giày vò mình?
Nếu là trước kia thì Vụ Mang Mang đã tát vào mặt Thẩm Đình rồi. Nhưng hiện giờ cô đã học được cách kiểm soát, không thảo luận về vấn đề tình sử của mình với những người qua đường nữa.
“Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi lên lầu đây.” Vụ Mang Mang ôm sách vào lòng, đi thẳng vào trong mà không quay đầu lại.
Thầm rủa trong bụng, Thẩm Đình uống lộn thuốc rồi hay sao.
Buổi tối Vụ Mang Mang nằm trên giường, Đỗ Vân Đào lần trước đi xem mắt ngày nào cũng nhắn tin hỏi thăm, Vụ Mang Mang tuy khá hứng thú với nghề nghiệp của anh ta nhưng không mấy nhiệt tình với anh ta.
Đỗ Vân Đào rất bận, ngày nào cũng làm thêm giờ, tuy có lòng theo đuổi Vụ Mang Mang nhưng tiếc rằng không rảnh rỗi đến thăm cô được.
Đối với kiểu đàn ông thành đạt, chín chắn như thế, bây giờ Vụ Mang Mang không muốn tiếp xúc nữa, nên cô không trả lời tin nhắn của anh ta, nhưng người này đúng là kiên trì thật.
Còn về phần Ninh Tranh, buổi tối cũng nhắn tin hoặc gọi điện, tần suất khoảng hai, ba ngày một lần, Vụ Mang Mang đa phần đều vờ như không nhìn thấy.
Trước kì nghỉ đông, Ninh Tranh tranh thủ đến đại học A bắt cóc người, chiếc Lamborghini màu vàng làm chói mắt bao người.
Vụ Mang Mang đùa: “Không phải anh cứ khóc lóc than nghèo sao? Sao không bán xe đi?”
“Xe second hand không đáng bao tiền, hơn nữa bán xe rồi làm sao anh đưa người đẹp đi ăn đây?” Ninh Tranh dựa vào cửa xe, cười với Vụ Mang Mang.
“Xin lỗi, tối nay em có hẹn rồi.” Vụ Mang Mang thật sự đã có hẹn, thời gian của cô cũng là rất khó hẹn đấy!
“Không sao.” Ninh Tranh cười cười.
Buổi tối, Vụ Mang Mang và Quách Tuyết Phong đi ăn cùng bạn trong phòng, hát karaoke xong trở về, vừa về đến ký túc thì nhận được điện thoại của Ninh Tranh, Vụ Mang Mang thò đầu ra ngoài thì thấy người đó đang đứng đợi, giữa ngón tay là một đốm đỏ.
Ninh Tranh hình như rất mệt, bên mép có râu xanh do thức khuya, tuy hơi tiều tụy nhưng ma lực vẫn không suy giảm, ngược lại càng thấy tà đạo hơn.
Trong phòng của Vụ Mang Mang có hai cô gái, Tăng Như Lăng thích Thẩm Đình, Đường Hiểu Quân lại mê đắm Ninh Tranh, còn về Quách Tuyết Phong thì trong mắt các cô gái đúng là cậu ta không đủ sức hấp dẫn như các ông chú đẹp trai.
“Sao anh còn chưa đi?” Vụ Mang Mang thầm kêu khổ, công tử đào hoa theo đuổi phụ nữ thế này, cô sắp không trụ nổi rồi, thâm tình diễn quá tốt!
“Đợi em đi ăn khuya.” Ninh Tranh bảo.
“Em không ăn khuya, sẽ mập lắm.” Vụ Mang Mang nói.
Ninh Tranh thở dài: “Xin lỗi, gần đây anh quá bận, hai ngày liền không chợp mắt, tối mai phải bay đi Mỹ nên lâu rồi chưa có đến thăm em.”
Cảm giác hổ thẹn của Vụ Mang Mang bị Ninh Tranh khơi dậy, chẳng qua cô chỉ đùa với anh ta, nhưng Ninh Tranh bận như thế còn bớt thời gian đứng đợi cô trong gió lạnh, cô lại cảm thấy bản thân hơi quá đáng.
“Ninh Tranh, em…”
Ngay sau đó, lời của Vụ Mang Mang bị đôi môi hơi lạnh của Ninh Tranh nuốt vào miệng.
Lực sát thương của “chụt chụt” quá lớn, Vụ Mang Mang hoảng loạn đẩy Ninh Tranh ra, rồi dùng mu bàn tay che miệng, quên hết những lời từ chối định nói.
Còn Ninh Tranh lại dùng ngón tay lướt nhẹ trên môi mình, dường như đang nếm lại ký ức, gương mặt đắc ý: “Mang Mang, đừng nói những lời anh không thích nghe, anh biết bây giờ anh chưa có tư cách, nhưng hãy cho anh chút thời gian, đừng vội nhận lời cậu nhóc kia.”
Bước vào ký túc, Vụ Mang Mang cứ dùng hai tay ôm khuôn mặt nóng bừng.
Ôi mẹ ơi, tối nay Vụ Mang Mang đã bị Ninh Tranh cám dỗ đến mức rung rinh, đúng là ma lực của công tử đào hoa, giống như thanh chocolate vậy, biết rõ ăn vào sẽ mập nhưng vẫn không kìm được nếm thử mấy miếng.
Phải nói là Quách Tuyết Phong tốt hơn Ninh Tranh rất nhiều, nhưng cậu ta quá thành thật, Vụ Mang Mang mà tỏ vẻ nữ hoàng quyền uy, thì cậu tan gay cả tay cũng không dám nắm chứ đừng nói là “chút chit”.
Đó chính là kinh nghiệm không đủ, thực ra phụ nữ chưa chắc đã thích một người đàn ông dịu dàng, lúc cần “cứng” thì phải “cứng”, lúc cần tiến lên thì tiến lên.
Vụ Mang Mang chỉ hận không thể dạy Quách Tuyết Phong mấy chiêu để đối phó với cô.
Một học kì trôi qua rất nhanh, lúc nghỉ đông, Vụ Mang Mang vốn không định về nhà, ở lại A giúp giáo sư Trình làm việc, kiếm thêm chút tiền thì mùa xuân mới có tiền đi du lịch.
Nước ngoại thì khỏi cần suy nghĩ nữa, nhưng Đại Lý, Nhị Hải gì đó vẫn có thể đi được.
Tiếc rằng người tính không bằng trời tính, Vụ Mang Mang vừa vào phòng thí nghiệm thì nhận được cuộc gọi của bà Liễu, bảo sếp Vụ bị tai nạn giao thông.
Vụ Mang Mang sợ đến nỗi suýt té lăn xuống cầu thang, không nói năng gì, ngay cả đồ đạc cũng không dọn dẹp mà chạy thẳng ra ga tàu cao tốc.
Thời buổi này đi tàu cao tốc còn nhanh hơn máy bay, nhưng Vụ Mang Mang không mua được vé ngồi, chỉ có thể đứng suốt cho đến khi về tới nơi.
“Bố, bố không sao chứ?” Vụ Mang Mang lao vào phòng bệnh.
Bà Liễu đang gọt táo cho Vụ Tùng, thấy Vụ Mang Mang vào thì nói: “Bố con bị gãy chân, đụng vào xương cốt phải một trăm ngày mới lành, giờ thì tốt rồi, không đi gây chuyện ở ngoài được nữa.”
Vụ Mang Mang nhìn bên chân bị bó bột của Vụ Tùng, tuy không rõ bệnh tình nhưng thấy sắc mặt ông không kém lắm thì cũng yên lòng.
“Một mình Đản Đản ở nhà, mẹ không yên tâm, con về trông chừng nó đi. Bảo dì giúp việc hầm chút canh sườn, ngày mai mang tới cho bố.” Liễu Nhạc Duy dặn dò.
Vụ Mang Mang gật đầu.
Hôm sau khi Vụ Mang Mang đến bệnh viện, không những mang canh mà còn mang theo ipad đến cho Vụ Tùng, bên trong là phim Mỹ mà cô thức cả đêm để tải xuống.
Phim Mỹ là thể loại khiến đầu óc phải căng lên dữ dội, nam nữ chém giết nhau, sếp Vụ tuy bệnh cũng kiên trì làm việc, nhưng thế nào cũng có lúc buồn chán, nếu rảnh rỗi xem phim Mỹ thì cũng là một trò tiêu khiển không tồi.
Hơn nữa bà vợ tạo khang Liễu Nhạc Duy cũng không thể nào cứ ở cạnh ông mãi, một ngày bà có rất nhiều việc, tiệc tùng này triển lãm kia, dường như vắng bà thì Trái đất không quay nổi nữa.
Ban đầu bà Liễu dựa vào việc Vụ Mang Mang là bạn gái Lộ Tùy, thiết lập được không ít quan hệ, chính bà cũng rất có năng lực nên tuy Vụ Mang Mang đã chia tay Lộ Tùy nhưng vòng xã giao của bà Liễu đã mở rộng ra vô số lần, việc quá nhiều chỉ thiếu mỗi nước phân thân ra mới hết được.
“Con về đi, đừng ở đây nữa, bố có hộ lý là được rồi.” Vụ Tùng nhìn Vụ Mang Mang, nói.
Vụ Mang Mang lắc đầu, ôm máy tính ngồi xuống sofa cạnh đó: “Con về cũng không có gì làm, ở lại đây với bố vậy, Đản Đả được đưa sang nhà ông ngoại rồi, bố đừng lo.”
Vụ Mang Mang ngồi trên sofa viết luận văn, tuy tư thế không mấy thoải mái nhưng cũng khắc phục được.
Cô là người có kinh nghiệm, biết lúc đau ốm bị thương tuy có người giúp việc và hộ lý hầu hạ, nhưng rốt cuộc vẫn không bằng có người thân bên cạnh.
Cho dù chẳng làm gì, chỉ cần ở cạnh là được.
So sánh như thế nên Vụ Mang Mang không muốn để một mình bố nằm trên giường bệnh.
Sếp Vụ cũng khá có tiếng tăm, người đến thăm không ít, giỏ hoa quả biếu rất nhiều, nhưng điều khiến người khác không ngờ tới là Lộ Lâm lại đến thăm ông.
“Chị Lộ Lâm, sao chị tới đây?” Vụ Mang Mang vội đứng dậy.
Vụ Tùng cũng ngồi thẳng lên.
Lộ Lâm đưa giỏ hoa quả cho Vụ Mang Mang: “Chị nghe nói Vụ tiên sinh bị tai nạn nên đến thăm.”
Sự xuất hiện của Lộ Lâm đã khiến phòng bệnh tỏa hào quang, Vụ Tùng cười toe toét, bình thường ông cũng là người rất kiêu ngạo, nhưng đối với người nhà họ Lộ thì khác, không đến nỗi cun cút xun xoe, nhưng thế nào cũng mang tâm lý sợ hãi, dè dặt.
Lộ Lâm ngồi một chút rồi đứng lên ra khỏi phòng bệnh, Vụ Mang Mang tiễn chị ra ngoài: “Cảm ơn, chị Lộ Lâm.”
“Em khách sáo gì với chị chứ. Mấy hôm nữa chị mời em ăn cơm, còn bây giờ em cứ chăm bố cho tốt đi.” Lộ Lâm vỗ vỗ vai Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang gật đầu, nói: “Vâng, nhưng phải là em mời chị ăn, vẫn chưa cảm ơn chị chuyện quần áo lần trước mà.”
Chuyện quần áo đó mới xảy ra chưa lâu, Vụ Mang Mang và Tăng Như Lăng đi mua sắm, gia cảnh Tăng Như Lăng rất ổn, nhãn hiệu cô nàng thích cũng khá đắt đỏ, đặc biệt là rất yêu thích nhãn hiệu “Song L weekend”.
Song L là nhãn hiệu của Lộ Lâm, chủ đề của weekend là phong cách thoải mái cuối tuần, rất thích hợp với thanh niên, giá cả so với Song L thì thấp hơn một chút.
Nhưng cũng khá là đắt, một chiếc áo sơ mi đã hơn bốn ngàn tệ, Tăng Như Lăng một năm chỉ có thể mua nhiều nhất là một, hai món.
Nhưng không mua thì cũng có thể ngắm, lúc đó Tăng Như Lăng thích một chiếc váy mặc trong mùa đông, thích đến không chịu nổi, tiếc rằng giá quá đắt, đến chín ngàn đô la.
Nhưng vì quá thích nên mặt dày hỏi nhân viên xem có giảm giá không.
Thực ra thì hỏi cũng như không, nhãn hiệu này xưa nay không bao giờ giảm giá.
Nhưng nhân viên bán hàng trong cửa hàng rất có mắt nhìn người, mỉm cười đáp: “Nếu có thẻ VIP của nhãn hàng chúng tôi thì có thể giảm 5%.”
Thẻ VIP của Song L một năm phải mua hơn triệu tệ, hoặc một lần phải mua trên ba trăm ngàn mới có được.
Thường những người phải dành tiền mấy tháng trời mới mua được thì đừng mơ.
Tăng Như Lăng lắc đầu, không nhịn được hỏi Vụ Mang Mang: “Chị có thẻ VIP của cửa hàng không?”
Vì nhãn hiệu quần áo Vụ Mang Mang mặc đều là hàng hiệu nên Tăng Như Lăng mới hỏi vậy.
Vụ Mang Mang thì mặc rất nhiều nhãn hàng, đó là lúc còn hẹn hò với Lộ Tùy, quần áo mới ra đều chủ động mang đến tủ quần áo của cô.
Thực ra chính Vụ Mang Mang cũng không mấy thích Song L, có vẻ “quý bà” quá.
“Chị không biết.” Vụ Mang Mang không biết mình có hay không: “Nhưng mẹ chị chắc là có, bà thích nhãn hàng này mà.”
Nhân viên lập tức cười tươi: “Tiểu thư cứ đọc số điện thoại di động là được.”
Vụ Mang Mang thuận miệng đọc: “139...”
Đọc xong Vụ Mang Mang mới sực nhớ đó là số điện thoại của mình: “Ồ, sai rồi, tôi đọc số của mình.”
Nhưng vẻ mặt cô nhân viên lại trở nên kỳ quặc, nhìn máy tính rồi lại nhìn Vụ Mang Mang, nhìn cô xong lại nhìn máy tính: “Xin lỗi, phiền hai cô đợi một lát.”
Vụ Mang Mang và Tăng Như Lăng nhìn nhau.
Một phút sau cô nhân viên kia quay lại: “Vụ tiểu thư, bạn của cô mua quần áo của nhãn hàng chúng tôi có thể được giảm 50%.”
Tăng Như Lăng tỏ vẻ mặt: “tôi không nghe nhầm đấy chứ”, miệng thì cười đến méo xệch.
Vụ Mang Mang lúc đó đã gọi điện cho Lộ Lâm, Lộ Lâm bảo: “Em mặc quần áo của chị thì chị cầu còn không được ấy chứ, thông tin của em chị đã báo họ rồi, em cứ chọn đi. Sau này chỉ cần là bạn em mua quần áo của chị thì đều được giảm 50%.”
Nữ tổng giám đốc bá đạo ra tay có khác, Vụ Mang Mang mặc quần áo cũng không cần trả tiền nữa.
Vì chuyện này mà Vụ Mang Mang rất cảm kích Lộ Lâm, tuy cô không chọn đồ nhưng Tăng Như Lăng yêu Vụ Mang Mang chết đi được, ngay cả anh họ của cô nàng phải dẹp sang một bên rồi.
Vụ Mang Mang ở trong bệnh viện chăm sóc Vụ Tùng một tuần, buổi tối bà Liễu đến ngủ qua đêm, còn cô sáng hôm sau mang canh sườn đến cho ông.
Hôm đó Vụ Mang Mang xách cặp lồng, vội vã chạy vào cửa bệnh viện, bên ngoài có tuyết rơi nên hơi tắc đường, bà Liễu cứ gọi điện thúc giục, vì lát nữa bà còn có việc phải làm, đợi Vụ Mang Mang mang quần áo và trang sức đến cho bà.
Vụ Mang Mang nhìn cửa thang máy sắp khép lại phía trước, gọi to: “Đợi một chút, xin đợi một chút.”
Cô một tay xách cặp lồng, tay kia xách túi giấy to, co giò chạy vào thang máy, thở hổn hển: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Giọng nói đó như sấm động trời quang, Vụ Mang Mang vừa ngẩng lên thì nhìn thấy Lộ Tùy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]