EDITOR: MƯỚP
“Nhưng tôi đói.” Khương Nhan bổ sung thêm một câu: “Thực sự rất đói.”
Cô đảm bảo, đây là điều mất mặt nhất mà cô từng nói trong đời, nhưng cô thực sự đói, hôm nay ngoại trừ buổi trưa ăn một bữa ăn trong đoàn làm phim, món rau không giống rau, súp không giống như món súp bên ngoài cho đến bây giờ cô chưa ăn uống gì.
Lần đầu tiên Khương Nhan cảm thấy “Cơm” là thứ tồn tại tuyệt vời nhất.
Giang Dịch Hành còn đang đứng đờ người như một khúc gỗ, sau khi nghe Khương Nhan nói xong đột nhiên vươn cánh tay thẳng tắp về phía cô.
Một cánh tay gầy gò xuất hiện trước mặt Khương Nhan.
“Không thì cô gặm tay tôi ăn đi?” Giang Dịch Hành vừa nói vừa cười, ngữ khí như trêu trọc nhưng lại vô cùng đứng đắn.
“Ngại quá, tôi không ăn thịt zombie.” Khương Nhan đánh một cái vào tay của anh.
Giờ là lúc nào rồi thế mà anh còn tâm trạng cợt nhả?
Mưa càng ngày càng nặng hạt, mãi không có dấu hiệu ngừng.
Khương Nhan từ lúc đầu còn phàn nàn Tần Ngữ Miêu nhưng giờ đã chuyển sang lo lắng, bọn họ hiện tại ít nhất còn hai người có thể chăm sóc lẫn nhau nhưng Tần Ngữ Miêu chỉ có một mình nếu đi lạc trong núi, Khương Nhan không dám nghĩ nữa.
Cô không biết giữa Tần Ngữ Miêu và cô gái tên Sở Miểu xảy ra chuyện gì, nhưng cô luôn cảm thấy Tần Ngữ Miêu không phải là người không để ý đại cục như vậy. Là nghệ sĩ chung một công ty, Tần Ngữ Miêu như thế nào cô vẫn hiểu được vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-cau-bao-nuoi/533255/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.