Editor: Mướp
Beta: Sona
“Ừ.” Tô Lục nhẹ giọng trả lời, giọng nói dịu dàng, thái độ đúng mực.
Trường Thừa cười khẩy một tiếng, “Muốn bằng cách này ra mắt?”
Tô Lục cười cười, nét trong trẻo mang theo chút mị hoặc, “Thế thân làm tốt đến đâu cũng là thế thân mà thôi, tôi chẳng qua là muốn giúp đạo diễn giải quyết vấn đề cấp bách.”
Trương Thừa nhìn cô gái trẻ trước mặt, thần sắc nghiêm túc, “Cô đừng nói nghiêm trọng thế, cảnh quay này không quan trọng như vậy.” Sau đó hắn lại nói tiếp: “Cô đừng có cản tôi, chỉ cần cô không kéo chân người khác là tốt rồi.”
Tô Lục dường như không hiểu ý tứ của Trương Thừa, trừng mắt nhìn một cách vô tội, “Tôi không hiểu.”
Trương Thừa buông tay, đổi thành giọng điệu nói chuyện phiếm bình thường, “Không hiểu là tốt nhất, trong vòng giải trí này không đơn giản như cô tưởng tượng. Có chút thủ đoạn mà dùng không đúng chỗ thì sẽ tự hủy chính mình lúc nào không hay, không phải cô là người rất thông minh sao?”
Tô Lục nghe đến đây thì cứng đờ người nhưng vẫn duy trì nụ cười như cũ, “Cảm ơn đạo diễn đã nhắc nhở, nếu như cảnh này không cần quay vậy thì tôi đi, hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”
Buổi chiều khi Khương Nhan quay phim, Trương Thừa còn quan tâm hỏi cô: “Thân thể như thế nào rồi?”
Khương Nhan nâng cánh tay lên, “Dị ứng mà thôi, bôi thuốc đã khỏi rồi.”
Cánh tay Khương Nhan mềm mại, đúng là không lưu lại dấu vết.
Bộ phim này vốn đã đến hồi kết, buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-cau-bao-nuoi/533232/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.