Edit: Mướp
Tiểu Trần thu xếp quần áo để thay khi đi tắm cho Giang Dịch Hành, một đống đồ linh tinh. Không thể không nói, trong vai trò trợ lý, Tiểu Trần vẫn rất nghiêm túc và cẩn thận.
“Thật không ngờ người nhìn hiền lành như chị Nhan lại trượng nghĩa đến như vậy.” Tiểu Trần vừa thu xếp đồ đạc vừa khen ngợi Khương Nhan.
“Ừm.” Giang Dịch Hành không thèm để ý, nhàn nhạt đáp lại.
Trượng nghĩa? Là đang chỉ việc Khương Nhan đưa anh đến bệnh viện hay sao? Nếu vậy thì sao có thể dùng từ trượng nghĩa để hình dung được? Giang Dịch Hành không khỏi cảm thấy đắc ý trong lòng. Đây là dựa vào tình cảm sâu sắc giữa hai người họ mà ra.
Hẳn là Khương Nhan đã sớm để ý đến mình từ lâu rồi, ổn.
Tiểu Trần không hề biết đến suy nghĩ không biết xấu hổ này của Giang Dịch Hành, sau khi thu dọn đồ đạc xong, nghĩ một lúc, cuối cùng cầm lấy phần cơm vừa mua ban nãy lại đây, bưng đến trước mặt Giang Dịch Hành, vẻ mặt chân thành.
“Cậu muốn làm gì?” Giang Dịch Hành đề phòng nhìn Tiểu Trần đang lại gần mình.
Tiểu Trần nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân, “Anh Giang, tay của anh không phải là không tiện hay sao? Em giúp anh mà.”
Hôm qua rõ ràng cậu thấy chị Nhan đút anh Giang ăn táo như thế này.
Giang Dịch Hành nghe thấy lý do này, bèn vươn tay giật lấy khay cơm trong tay Tiểu Trần, “Không cần đâu, thật ra thì không nghiêm trọng đến như vậy, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-cau-bao-nuoi/2896250/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.