“Em ổn chứ?”
Nghe thấy tiếng của Giang Dịch Hành, tay cầm khăn giấy của Khương Nhan khựng lại, cô gấp sách đặt lên bàn, điều chỉnh cảm xúc: “Không sao, sách này viết chân thực quá.”
Cho nên cô mới không nhịn được mà khóc thành như vậy?
Giang Dịch Hành đứng trước phòng bếp không nhúc nhích, vẫn nhìn Khương Nhan, dưới ánh đèn, đôi mắt của cô đỏ hoe, dường như vẫn còn hơi ướt, lông mi dài hơi run rẩy, trên người mặc chiếc váy dài màu trắng nữa. Có một câu thơ như thế này, mỹ nhân khóc tựa lê hoa đái vũ, mặc dù hiện tại mỹ nhân này nắm trong tay không phải khăn tay thêu hoa mà là khăn giấy dúm dó.
Chỉ là lời khen còn chưa thốt ra khỏi miệng, Khương Nhan nhìn anh đang bất động, cô liếc anh một cái: “Sao còn chưa nấu cơm đi?”
Giang Dịch Hành yên lặng thu hồi lại những lời ca ngợi vừa rồi, sửa thành: “Anh không biết em để xì dầu ở đâu.”
Khương Nha tiện tay chỉ vào phòng bếp: “Đối diện cửa, trong ngăn tủ thứ ba ngang tầm mắt.”
…
Sau khi ăn tối xong, mặc dù chưa quá muộn nhưng mùa đông trời tối sớm, bây giờ mới hơn bảy giờ một chút.
Cơm nước xong xuôi một hồi lâu, Giang Dịch Hành lằng nhằng mãi không đi, ngồi ở đó đọc tiểu thuyết, anh dừng lại ở trang đó đã hơn mười phút, Khương Nhan nhìn chằm chằm vào anh, cảm thấy như anh đang có điều muốn nói.
Bị Khương Nhan nhìn chằm chằm mười phút, cuối cùng Giang Dịch Hành ho hắng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-cau-bao-nuoi/2896211/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.