Chương trước
Chương sau
Editor: Mướp

Khương Nhan trở về biệt thự, vừa mở cửa thì cục bông tròn vo Ô Vân đã tới chào đón cô.

Ô Vân được nuôi ở nhà bạn thân An Hạ vô cùng tốt, cả người lại mập thêm một vòng, thêm bộ lông bồng bềnh, vừa nhìn thấy cô đã nhào đến cực kỳ giống quả bóng tuyết di động khổng lồ, Khương Nhan đi giày cao gót, đứng không vững xém chút bị nó nhào ngã.

“Ô Vân, đến đây.”

Giang Dịch Hành gọi một câu, Ô Vân lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi ngoan ngoãn đi qua, đến cạnh anh cọ qua cọ lại, bóng dáng cực kỳ nghe lời.

Khương Nhan nhìn chiếc quần đen của Giang Dịch Hành dính đầy lông chó sáng loáng.

Đi vào được mấy bước thì Khương Nhan nhìn thấy mấy chiếc vali được đặt trong phòng khách.

“Anh chuẩn bị đi quay phim ở nơi khác à? Khương Nhan thuận miệng hỏi một câu, không hề nghĩ đến cái khác.

Giang Dịch Hành vẫn ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa với Ô Vân, nghe vậy anh đứng lên lắc đầu nói: “Tôi muốn dọn ra ngoài.”

“Dọn ra ngoài? Bớt bận bịu rồi à? Tìm được nhà rồi?” Khương Nhan hỏi ba vấn đề liên tiếp.

“Ừ, chị Lâm tìm giúp tôi.” Giang Dịch Hành không thể nào trả lời hết cả ba câu, dứt khoát nói một câu như vậy.

Khương Nhan tiện tay kéo một chiếc vali đi vòng vòng, bên trong nặng trịch, cô cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay chị Lâm lại không nói cho mình biết chuyện này, chẳng lẽ sợ mình phản đối? Sao có thể chứ.

Hai người ở cùng một nơi như vậy quả thực là không thích hợp, mặc dù nhà đủ lớn, phòng đủ nhiều, nhưng vô tình bị người khác chụp hình thì thanh danh của cả hai coi như xong.

Chuyện này lúc Giang Dịch Hành chưa nổi tiếng thì còn dễ nói, không có nhiều người biết đến anh, mà cũng có lý do chính đáng, anh là trợ lý của cô mà, đến tìm cô rất bình thường.

Nhưng ai ngờ được Giang Dịch Hành hiện tại lại nổi tiếng như vậy, trong mười người thì đến tám người là biết mặt anh. Trong mắt fan hâm mộ anh là một nam thần đầy ý chí, từ trợ lý nhỏ trở thành diễn viên, chậc chậc, thay đổi lớn như vậy biết bao người khích lệ.

Khương Nhan còn mải suy nghĩ mê man thì giọng nói của Giang Dịch Hành lại vang lên.



“Chẳng lẽ cô lại nghĩ đến chuyện ‘trai gái’ gì đó?”

Giang Dịch Hành dựa vào tường, tay áo sơ mi vén lên hờ hững, động tác không đứng đắn, mà giọng điệu lại vô cùng chững chạc đàng hoàng.

“Không.” Nói xong Khương Nhan lại mỉa thầm trong lòng, ai mà thèm nghĩ đến cái lão zombie khiến nhiều người sợ hãi này chứ, với người này mà sinh ra con thì không chừng là dị dạng quái thai ấy chứ.

Còn nữa, có khi nào chuyện “trai gái” trong lời nói của anh giống với cô đang nghĩ nhỉ, nếu vậy thì biết tìm ai mà khóc cùng.

Giang Dịch Hành không biết suy nghĩ của Khương Nhan, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc lên: “Đoạn thời gian này, cảm ơn cô đã chăm sóc và giúp đỡ.”

Khương Nhan liếc mắt nhìn anh, cảm thấy thập phần hưởng thụ thái độ khom lưng cung kính thay đổi 90 độ này của anh, nhưng không có nghĩa là cô chấp nhận.

“Một câu cảm ơn là xong?” Cô không nhận câu cảm ơn nhẹ như bay là của anh, một câu lạnh lùng giống như nếu anh dọn ra ngoài thì chính là đang phản bội chính mình vậy.

Sự giúp đỡ của cô chỉ đáng giá bằng một câu cảm ơn? Phải biết, nếu không có cô thì người đàn ông này hiện không biết đang ở trong bệnh viện tâm thần nào rồi, nghiêm túc mà nói, nếu nói cô là cha mẹ tái sinh của anh trong thế giới này cũng không ngoa, đây là ăn cám trả vàng.

“Vậy tôi nên làm như thế nào?” Giang Dịch Hành cẩn thận hỏi, anh tươi cười nhìn gương mặt nghiêm túc của Khương Nhan.

Giang Dịch Hành vừa phát hiện ra một chân lý từ cổ chí kim, từ xưa đến nay phụ nữ đúng là sinh vật khó hầu hạ.

“Đừng quên anh còn thiếu tôi một bữa cơm nhé.” Khương Nhan tủm tỉm cười nhìn anh, từ từ đổi sắc mặt, cười tươi như gió xuân.

Giang Dịch Hành làm sao có thể quên được, cơ mà yêu cầu này cũng quá thấp nhỉ? Bữa cơm này với một câu cảm ơn kia không kém là bao.

“Cô muốn ăn gì?”

Khương Nhan suy nghĩ một lúc, trong đầu xẹt qua một loạt tên nhà hàng, cuối cùng lại thở dài, không biết vì sao hôm nay cô cảm thấy có hơi mệt mỏi không có sức lực để ra ngoài nữa.

Từ lúc nhìn thấy phong thư ở công ty, cả người như ăn phải ruồi, tâm trạng bị phá hủy sạch sẽ.

“Quên đi, hôm nay tôi không muốn ra ngoài ăn lắm, chúng ta đi siêu thị mua đồ về rồi anh nấu đi.” Khương Nhan đột nhiên nói chuyện một cách ỉu xìu.

Giang Dịch Hành nhìn Khương Nhan, ban đầu còn đang tràn đầy phấn khởi, qua được mấy phút thay đổi nét mặt ngay lập tức, hình như tâm trạng của cô không được tốt lắm, hay là bởi vì không muốn bản thân mình chuyển đi? Đúc kết được điều này, trong lòng Giang Dịch Hành có hơi kích động.

“Vậy được, đi siêu thị mua nguyên liệu rồi về nhà nấu ăn.” Suy nghĩ một hồi, Giang Dịch Hành lại bồi thêm một câu: “Mà cô cũng đừng nói tôi làm cho có lệ.”

Một câu đổi lại cái liếc mắt của Khương Nhan, có có nhỏ nhặt như vậy à?

Trong khu dân dư có siêu thị, cách nhà không xa nên không cần phải đi xe đến, thời gian đi không mất bao lâu nên hai người quyết định tản bộ luôn.

Khương Nhan đi phía trước, áo khoác dài trùm kín người, cô còn đeo thêm chiếc kính râm, thiếu chút nữa quấn khăn quàng cổ lên hết cả mặt.

Giang Dịch Hành giữ khoảng cách mười mấy bước với cô, cách ăn mặc không khác biệt lắm. Nghĩ lại lúc trước đi ăn lẩu, anh còn cười Khương Nhan ăn mặc như đi cướp bóc thổ phỉ, mới qua được nửa tháng chính mình cũng phải chuẩn bị võ trang đầy đủ với có thể ra cửa.

Chạng vạng tối, hiện tại trời tối sớm, đèn đường vàng hắt lên chiếc bóng dài, Giang Dịch Hành đi một bước, chiếc bóng dịch chuyển về phía trước một bước, dần dần trùng khớp với cái bóng phía trước của Khương Nhan, như là hai người đi song song với nhau vậy.

Vào cửa siêu thị, hai người phân công hợp tác, dùng tốc độ nhanh nhất mua xong hết nguyên liệu nấu ăn. Buổi tối người đi siêu thị không nhiều, không cần phải lo lắng sẽ bị người khác nhận ra.

Về đến biệt thự, Giang Dịch Hành nghiên cứu thực đơn, Khương Nhan nằm co người trên ghế sô pha xem tivi, ngón tay bấm chuyển hết kênh này đến kênh khác, trong lòng ngày càng phiền nên cô dứt khoát tắt TV nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn người, trong đầu như là một cuộn len rối tung rối mù không gỡ ra được.



Giang Dịch Hành chọn ra được thực đơn, anh bắt tay vào xử lý nguyên liệu nấu ăn. Khương Nhan vô cùng buồn chán, vòng đi vòng lại trong phòng khách sau đó quyết định vào bếp phụ anh.

Cảm giác bận bịu khiến Khương Nhan thoải mái hơn một chút, xua đi được cảm giác buồn bực trong lòng hồi nãy. Khương Nhan rửa rau xong sau đó thái rau một cách tự nhiên, lúc cắt rau tạo ra âm thanh có quy luật, một loạt công việc được thực hiện trơn tru.

Nhưng đến lúc xào rau, kiểu gì Khương Nhan cũng không muốn ở lại trong phòng bếp.

“Khói dầu sẽ giết chết tôi.” Nói xong câu đó, Khương Nhan lách mình ra khỏi phòng bếp, còn rất thân mật đóng cửa lại.

Giang Dịch Hành nhìn chiếc máy hút mùi trước giờ chưa từng được sử dụng đang tận lực hết mình vì công việc hút mùi, lắc đầu, nghiêng tay đổ rau xanh trong nồi ra đĩa.

Khi Giang Dịch Hành làm xong một món thì gọi một tiếng, Khương Nhan liền đi qua bưng đĩa đồ ăn đặt lên bàn, hai người tạo thành một dây chuyền sản xuất đơn giản.

Lúc tô canh cuối cùng được đặt lên, Giang Dịch Hành tháo tạp dề đi từ trong bếp ra rồi ngồi xuống ghế, Khương Nhan còn đang đọc dở cuốn sách chẳng mảy may đến người đàn ông ngồi trước mặt mình. Thấy cô chuyên chú như vậy, Giang Dịch Hành tò mò nghiêng đầu qua nhìn tên sách.

<Hán Cung – Triệu Phi Yến truyền kỳ>

Cuốn sách này anh đã từng thấy qua ở phòng làm việc, bên cạnh đó còn có Vệ Tử Phu truyền kỳ, Lý Phu Nhân truyền kỳ gì đó, đều là những cuốn sách dày như cục gạch.

Giang Dịch Hành cảm thấy Khương Nhan là người có xu hướng OCD, đây là một từ anh mới học được từ thế giới này. Trong phòng sách có hơn nửa đều là sách mới tinh, ngay cả seal còn chưa mở ra, cơ mà điều này cũng không phải là nói Khương Nhan chỉ mua để bài trí, cô thích đọc sách, có điều cô chỉ đọc một cuốn thì chắc chắn cô sẽ mua luôn nguyên một series, đây gọi là sưu tầm.

“Ăn cơm trước đi, đừng đọc nữa.”

Chờ thêm một lát, thấy cô không động đậy, Giang Dịch Hành thúc giục một câu, đây là bữa cơm chia tay mà coi giống như một bữa cơm tối bình thường, người này cũng quá không coi trọng anh rồi.

Khương Nhan đáp một tiếng, đặt thẻ đánh dấu vào trong sách, sau đó để qua một bên, tiện tay cầm đũa lên gắp một miếng rau, chỉ là rau còn chưa vào đến miệng cô đã đặt xuống.

Chẳng lẽ cô đã tu luyện đến trình độ đến cả rau cũng không ăn? Giang Dịch Hành kinh ngạc.

Khương Nhan đặt đũa xuống, sau đó đi rửa tay xong mới gắp rau lên bỏ vô miệng.

Đã OCD còn thêm bệnh thích sạch sẽ? Giang Dịch Hành bổ sung thêm được một định nghĩa mới nhưng mà nhìn chung chưa có nghiêm trọng đến như vậy.

Cho dù đối với lời nhận xét khô cằn của Khương Nhan với một bàn đồ ăn này nhưng các món rau cô ăn khá nhiều, như vậy cũng đủ an ủi đôi chút tâm hồn đang bị tổn thương của Giang Dịch Hành. Tóm lại bữa tối cuối cùng vô cùng hạnh phúc.



Ngưu Lâm nói để cho Khương Nhan được nghỉ ngơi mấy ngày, ở nhà đọc kịch bản cho tốt, nhưng sáng sớm hôm sau lúc Khương Nhan còn chưa tỉnh ngủ thì điện thoại vang lên một hồi thật lâu.

Khương Nhan mơ màng nhận điện thoại, nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của người kia.

“Chiều nay đi chụp ảnh tuyên truyền.” Giọng người kia ồm ồm đầy nội lực.

“Ừm.” Khương Nhan cầm di động đặt bên tai.

“Đến lúc đó chị sẽ nói An Hạ đón em, em chuẩn bị một chút.”

“Ừm.” Khương Nhan trở mình, điện thoại vẫn dính trên mặt.



“Em vẫn chưa tỉnh ngủ?” Ngưu Lâm nghe câu trả lời lặp đi lặp lại của Khương Nhan bắt đầu cất cao giọng.

m thanh xuyên qua điện thoại đến màng nhĩ, cuối cùng nổ bùng trong đầu Khương Nhan khiến cô đột nhiên tỉnh táo.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.” Điện thoại di động cộng thêm chiếc loa chất lượng cao của Ngưu Lâm khiến Khương Nhan hiểu rõ ràng không phải cô đang nằm mơ mà đang nói chuyện điện thoại thực sự.

Cầm di động, Khương Nhan nói thêm một câu: “Em biết rồi, đúng giờ sẽ qua.”

Sau khi cúp điện thoại xong, Khương Nhan ngáp một cái, tỉnh táo sờ đồng hồ báo thức bên cạnh. Mới hơn mười giờ sáng, Khương Nhan lại co quắp trở lại giường nệm, chui vào trong chăn mền, cuộn mình thành cái bánh ú không muốn rời giường.

Hôm qua Giang Dịch Hành đã đi, bây giờ trong nhà không có một chút hơi người nào, Khương Nhan làm biếng xuống lầu, trực tiếp nằm trên giường lăn lộn đến trưa.

Một giờ chiều, Khương Nhan nhắm chừng thời gian, rời giường rồi thay quần áo, đẩy cảm xúc tiêu cực của hai ngày vừa rồi ra khỏi cơ thể, ngồi trước bàn trang điểm, cô tự tô vẽ cho chính mình một lớp makeup nhẹ nhàng.

Sau khi trang điểm khí sắc tốt hơn nhiều, Khương Nhan rạng rỡ của ngày xưa xuất hiện trong gương.

Hai giờ chiều, Khương Nhan xuất hiện đúng giờ trong studio chụp ảnh, hôm nay Nghiêm Hoa cũng ở đây, đây là lần đầu ông gặp mặt Khương Nhan trực tiếp, nhìn ngoại hình thuận mắt lại đến đúng giờ, ấn tượng tốt từ từ tăng lên.

Buổi chụp hình hôm nay chính là để xác định tạo hình và trang sức ở mỗi giai đoạn khác nhau.

Ban đầu, Triệu Phi Yến là tỳ nữ của Dương A công chúa, sau đó tiến cung từ tiệp dư leo lên đến ngôi vị hoàng hậu, rồi đến thái hậu, cuối cùng bị biếm thành thứ dân, mỗi một giai đoạn, trang phục và đồ trang sức phối kèm đều cần phải nghiên cứu cẩn thận.

Lúc nhân viên trang điểm vội vàng hóa trang cho Khương Nhan thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người đi vào không nói câu nào ngồi xuống bên cạnh, làm cho bầu không khí trong phòng hạ xuống mấy độ.

Lúc đó nhân viên đang búi tóc cho Khương Nhan, cô không quay đầu lại được, chỉ có thể nhìn người qua tấm gương, là Tô Lục, cô ta vào trong phòng rồi còn đeo một chiếc kính râm lớn che đi nửa khuôn mặt.

Trước đây Nghiêm Hoa không hài lòng với Tô Lục, bây giờ thấy cô ta đến trễ còn tỏ thái độ thì trong lòng lại càng chán ghét hơn, chỉ hận không thể tìm người khác thay thế cô ta ngay lập tức.

Khương Nhan nhìn qua gương nên không thấy được hết tất cả, chỉ có thể nhìn được nửa người của Tô Lục, dưới lớp kính râm, phần gò má không được che khuất có hơi ửng đỏ.

Đây là bị người khác đánh?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.