Vị trí mà nhóm Điền Miêu Miêu đang đứng không phải là nơi tốt nhất để ngắm pháo hoa, cô kéo Lăng Sấm xuyên qua nhóm người đông đúc, nhanh chóng chạy về phía trước.
Lăng Sấm không biết cô đang đưa mình đi đâu, nhưng đích đến hoàn toàn chẳng quan trọng, anh nắm tay Điền Miêu Miêu, cảm nhận làn gió biển đang thổi tới, cùng với tiếng nhịp tim đập trong lồ ng ngực.
Thể lực của anh rất tốt, chạy có một đoạn như vậy không đủ để khiến trái tim anh tăng nhịp, vì vậy đây chỉ là nhịp đập bắt nguồn từ nơi nguyên thủy nhất của con người.
Pháo hoa vẫn đang không ngừng nở rộ trên bầu trời đêm, cuối cùng họ dừng lại trước mấy phiến đá ngầm.
“Á, thế mà đã có người đến rồi.” Điền Miêu Miêu nhìn một cặp đôi đang đứng trên phiến đá, rồi quay người lại nói với Lăng Sấm: “Từ đây vòng qua kia, bên trong còn một bãi cát nhỏ nữa, bình thường không có người đến. Mặc dù đây không phải vị trí quan sát tốt nhất, nhưng không bị ai làm phiền, rất hợp với…”
Hai từ “cặp đôi” còn chưa thốt ra, thì Điền Miêu Miêu đã kịp thời thu lại. Trời ơi, nguy hiểm quá, cô đang nói cái gì thế này?
Ý cười hiện lên trong ánh mắt Lăng Sấm, anh rũ mắt nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô cũng không thả ra: “Không sao, chúng ta ở đây là được rồi.”
Điền Miêu Miêu liếc nhìn cặp đôi trẻ bên mỏm đá, vẫn không bỏ cuộc, nói: “Hay là chúng ta cũng qua bên đó đi, bãi cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-bong-toi-cua-cho-dem/3323602/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.