Chương trước
Chương sau
Điện thoại đổ mấy hồi chuông đã có người bắt máy, giọng nói quen thuộc của Đoạn Bác Siêu truyền đến: “Anh, anh gọi cho em rồi này. Từ sau khi về nước, anh chẳng thèm liên lạc với em, em sợ anh chê em phiền nên không dám gọi cho anh.”

“Đúng là có hơi phiền thật.” Lăng Sấm lên tiếng ngắt lời anh ta.

Đoạn Bác Siêu: “…”

Chẳng phải cuộc điện thoại này là anh chủ động gọi cho em sao?

Anh ta cầm điện thoại đến một nơi yên tĩnh, cố gắng cong khóe miệng với ý đồ khiến giọng nói của mình mang theo tiếng cười: “Vậy anh gọi cho em có việc gì thế?”

Lăng Sấm đột ngột gọi cho anh ta, chắc chắn không phải cùng anh ta ôn lại chuyện cũ.

Lăng Sấm: “Cậu có biết Tập đoàn Hoành Thái không?”

Đoạn Bác Siêu hơi sửng sốt, nói: “Sao lại không biết cơ chứ? Từ khi lên sàn niêm yết thì giá cổ phiếu liên tục tăng, cao đến mức có chút bất hợp lý.”

Lăng Sấm nghe anh ta nói vậy, thì biết bọn họ đã nhắm vào Tập đoàn Hoành Thái rồi: “Có phải mấy cậu định bán khống Hoành Thái không?”

Đoạn Bác Siêu nhất thời khựng lại, không đáp mà hỏi: “Anh, sao đột nhiên anh lại hỏi về Hoành Thái vậy? Không phải là anh đang làm việc tại Hoành Thái đó chứ?”

“Tất nhiên là không!” Lăng Sấm nói: “Bây giờ tôi đang bán cơm chiên ở chợ đêm cổng Bắc.”

Đoạn Bác Siêu: “…”

Điều này nghe còn có vẻ thái quá hơn là làm việc tại Tập đoàn Hoành Thái.

“Anh đang đùa với em phải không?”

“Tôi chẳng có hứng thú với việc này đâu.”

Đoạn Bác Siêu: “…”

Được rồi!

“Vậy việc này có liên quan gì tới Tập đoàn Hoành Thái?”

Lăng Sấm nói: “Trần Bách Thái muốn đến khai thác phát triển dự án này, tuy nhiên tôi phát hiện giá cổ phiếu của họ có vấn đề, nghi ngờ bọn họ gian lận tài chính.”

Đoạn Bác Siêu đã hiểu, anh ta cân nhắc một chút, rồi hạ thấp giọng, nói với Lăng Sấm: “Thực ra em đã nhắm vào bọn họ hơn nửa năm nay rồi, cũng thực hiện nhiều cuộc phỏng vấn lẫn khảo sát. Trần Bách Thái vẫn còn một người em trai, mở rất nhiều công ty ma tại nước ngoài, sau đó điên cuồng mua cổ phiếu của nhà mình, trước mắt cổ phiếu trong tay bọn họ đã vượt quá 70%, nên có thể dễ dàng kiểm soát giá cổ phiếu.”

“Chắc trách!” Lăng Sấm đáp lại một câu, đây thực sự không phải tỷ lệ cổ phần mà một công ty niêm yết nên có: “Hiện tại cậu đã nắm trong tay không ít bằng chứng về gian lận tài chính của họ rồi phải không?”

“Đúng là không ít.” Đoạn Bác Siêu nói đến đây, rồi lại bàn điều kiện với Lăng Sấm: “Nếu anh muốn xem tài liệu em đang có trong tay, thì không phải là em không thể đưa cho anh, có điều anh có thể hoàn thiện báo cáo nghiên cứu sau đó giúp em được không?”

“Cậu gửi hết vào mail cho tôi.”

“Được luôn!” Đoạn Bác Siêu cúp máy, bèn gửi mail ngay cho Lăng Sấm. Anh ta đã để mắt rất lâu tới con cá lớn là Tập đoàn Hoành Thái, cuối cùng cũng đến lúc thu lưới rồi.

Hôm sau, Lăng Sấm không đến chợ đêm cổng Bắc bày quầy bán hàng, Đoạn Bác Siêu gửi cho anh rất nhiều tài liệu. Anh phải mất hai ngày, cuối cùng mới biên soạn ra được hơn ba mươi trang bằng chứng, liệt kê toàn bộ bằng chứng gian lận tài chính của Tập đoàn Hoành Thái.

Sau khi nhận được báo cáo, Đoạn Bác Siêu đã nộp cho sếp của mình. Công ty mà anh ta làm việc chỉ là một công ty nhỏ tại Phố Wall, nhưng bọn họ rất có tiếng trong cơ cấu bán khống. Đặc biệt là sếp của họ, một người đàn ông trung niên tóc vàng hơi mập, ngoài mặt luôn mang lại cho mọi người cảm giác khá tốt bụng, nhưng khi bán khống người khác, thì lại chẳng thèm chớp mắt.

“Báo cáo làm rất chi tiết, không chút kẽ hở, tuy nhiên phong cách sắc bén này giống của Evans Ling hơn.”

“…” Đoạn Bác Siêu nở nụ cười tươi trên khuôn mặt, anh ta đáp lại bằng giọng tiếng Anh lưu loát: “Ngài cũng biết rồi đó, tôi và anh Evans Ling là đồng môn, nên phong cách tương đồng là điều khó tránh khỏi.”

Ông chủ đặt báo áo trên tay xuống, mỉm cười với anh ta, dường như không muốn tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa: “Vậy bây giờ chúng ta có thể thu lưới rồi.”

Rất nhanh, bọn họ đã công bố báo cáo trực tuyến, còn đính kèm báo cáo tài chính của Hoành Thái làm bằng chứng, sự việc vừa nổ ra, thị trường chứng khoán lập tức có phản ứng và cổ phiếu của Tập đoàn Hoành Thái cũng theo đó giảm mạnh.

Trần Bách Thái hoàn toàn không ngờ rằng Phố Wall sẽ nhắm đến mình, lại còn phô trương bán khống anh ta. Anh ta lập tức sai người đăng báo cáo lên, hơn nữa số trang còn nhiều hơn của bên Phố Wall đưa ra. Để chứng minh rằng bản thân không gian lận tài chính, đều là do Phố Wall hắt nước bẩn lên người anh ta.

Nhưng anh ta phát hiện ra rằng, phần báo cáo này chẳng có chút tác dụng nào, báo cáo vạch ra sự giả mạo của họ quả thực là quá nặng nề, ngay cả khi số từ của họ nhiều hơn, thì cũng chẳng ngăn được giá cổ phiếu đang liên tục giảm.

Vốn dĩ loại chuyện thế này chẳng mấy liên quan đến các chủ gian hàng ở chợ đêm cổng Bắc, tuy nhiên nhân vật chính lại là ông chủ Trần Bách Thái – người gần đây muốn đến đây để đầu tư phát triển, nên đương nhiên sẽ khác.

Rất nhanh, nhóm chat của chợ đêm đã trở nên rôm rả.

Giang Thận: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Phố Wall mua khống Tập đoàn Hoành Thái, hôm nay vừa mở cửa thì giá cổ phiếu của Hoành Thái đã giảm liên tục.”

Tôn Húc Xuyên: “???”

Tôn Húc Xuyên: “Để tôi tra thử. Là thật này! Bọn họ nói Tập đoàn Hoành Thái làm giả báo cáo tài chính, bây giờ Trần Bách Thái đang chửi bới Phố Wall trên các nền tảng xã hội kìa.” @Lăng

Điền Đậu Đậu: “Gay cấn thế cơ à, liên kết đâu để tôi vào hóng cùng.”

Lăng Sấm: “Tag tôi làm cái gì, anh ta chửi bới Phố Wall thì liên quan gì tới tôi?”

Tôn Húc Xuyên: “???” 

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Vậy có phải bây giờ anh ta không thể đến khai thác phát triển tại chợ đêm cổng Bắc nữa rồi không?”

Giang Thận: “Chắc hẳn là không thể nữa rồi, công ty anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể giao cho anh ta làm được nữa.”

Tôn Húc Xuyên: “Hay lắm.”

Điền Đậu Đậu: “Thế liên kết đâu?”

Hôm nay, là ngày nghỉ mà Điền Miêu Miêu đã hứa, nên Điền Đậu Đậu mới thoải mái nằm làm ổ trong phòng hóng hớt, cả hai cứ hễ được nghỉ là lại “giở bệnh lười”, cơm cũng chẳng buồn nấu, nên ba bữa đều gọi đồ ăn bên ngoài về.

Điền Miêu Miêu nhân cơ hội này cuối cùng cũng có thời gian ghép xong khối ghép gấu trúc lần trước Lăng Sấm tặng cho mình. Cô đặt chú gấu trúc đã hoàn thành lên bàn, cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh ở mọi góc độ, cuối cùng chọn ra một tấm mà bản thân hài lòng nhất, lại dùng phần mềm chỉnh sửa một chút, sau đó cài đặt làm hình đại diện Wechat.

Chị Trương: “Chị phát hiện ra Miêu Miêu thay ảnh đại diện rồi kìa!”

Chị Trương: “Khối ghép gấu trúc, là ảnh đại diện đôi với khối hình cơm chiên của Lăng Sấm phải không?”

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “…”

Không phải chứ, bây giờ đẩy thuyền CP lại tùy tiện thế sao? CP của gấu trúc ít ra cũng phải là cây trúc chứ, sao lại là cơm chiên?

Chị Trương: “Xin lỗi nhé, vừa rồi Tinh Tinh nghịch điện thoại.”

Lăng Sấm: “Không sao.”

Anh Phan: “Hình đại diện của hai người trông rất giống một cặp.”

Lăng Sấm: “…”

Anh không nên nhảy vào nói chuyện mới đúng.

Lăng Sấm: “Tôi mới hỏi thầy Lưu, ông ấy nói quả thực là Trần Bách Thái không cân nhắc việc này nữa, thông qua chuyện này, thì bọn họ cũng sẽ thận trọng hơn trong việc lựa chọn đối tác.”

Câu nói này của anh đã thành công chuyển hướng chủ đề, không còn ai thảo luận tới ảnh đại diện cặp đôi của anh và Điền Miêu Miêu nữa.

Có lẽ do hôm nay giết được con cá lớn là Hoành Thái, nên Đoạn Bác Siêu vô cùng vui vẻ, thậm chí còn chẳng bận tâm đ ến việc Lăng Sấm có chê mình phiền hay không, nên cứ thế gọi điện lại cho anh: “Anh, anh đúng là gừng càng già càng cay!”

“…” Lăng Sấm cười một tiếng vào ống nghe: “Có phải cậu ở nước ngoài lâu quá nên quên hết tiếng Trung rồi không? Gừng càng già càng cay là để mô tả về người già.”

“Anh hiểu nghĩa là được rồi, hahaha.” Đoạn Bác Siêu ngượng ngùng cười hai tiếng: “Vụ việc của Trần Bách Thái bùng nổ, thì vấn đề của chợ đêm bọn anh cũng được giải quyết rồi chứ?”

“Tạm thời giải quyết được rồi.” Mặc dù Trần Bách Thái đã rời đi, nhưng cũng không rõ ông chủ tiếp theo muốn khai thác phát triển sẽ thế nào.

Đoạn Bác Siêu trầm mặc một lúc rồi nói: “Vậy là anh bán cơm chiên ở chợ đêm thật đấy à?”

“Ừm, buôn bán khá đắt khách.”

Tâm trạng của Đoạn Bác Siêu nhất thời có chút phức tạp, đàn anh từng oai phong một cõi trong trường học, nay lại bán cơm chiên bên vệ đường: “Em bí mật nói cho anh nghe nhé, bên phía Remy đang bị cảnh sát theo dõi rồi, bây giờ vì giảm án, anh ta đang điên cuồng “cắn xé” người khác, cũng may anh rút ra kịp thời, không cùng bọn họ thông đồng làm bậy.”

Ánh mắt Lăng Sấm khẽ trầm xuống, anh nói: “Tôi đã rời khỏi Phố Wall rồi, việc của bọn họ không liên quan gì tới tôi nữa.”

“Haizz.” Đoạn Bác Siêu không kìm được phải thở dài một tiếng, rõ ràng là anh xuất sắc hơn bọn họ, nhưng lại gặp phải chuyện này, cuộc đời thật khó lường: “Khi đó anh rời đi, bọn họ đã tung tin bịa đặt ra bên ngoài để hãm hại anh, còn liên thủ với những người khác đưa ra lệnh cấm với anh. Bây giờ coi như đền tội xứng đáng, tự làm tự chịu.”

“Ừm.” Lăng Sấm bình thản đáp một tiếng, rồi nói với anh ta: “Không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây.”

“Vâng, được ạ.” Vốn dĩ Đoạn Bác Siêu muốn nói, cả tập thể Remy sắp xong đời rồi, nói không chừng anh có thể quay lại, nhưng lời nói ra đến miệng lại phải nuốt xuống.

Sau khi hội chợ bia kết thúc, lượng người đến chợ đêm cũng quay lại bình thường, cuối cùng thì Điền Miêu Miêu đã được quay về với giờ đóng quầy là mười một giờ, không phải khó khăn thức đến hai giờ sáng nữa. Điền Đậu Đậu cũng xúc động đến rơi nước mắt.

“Chị, thứ bảy tuần sau chúng ta nghỉ bán hàng được không?” Điền Đậu Đậu tắm xong, cố ý chạy đến tìm Điền Miêu Miêu để thương lượng việc này.

Điền Miêu Miêu vừa nghe, thì lập tức cau mày: “Chẳng phải mới nghỉ hai ngày sao? Vậy mà em đã muốn nghỉ tiếp rồi, thanh niên đừng có tham lam vô độ vậy chứ!”

“Không phải, thứ bảy tuần sau có lễ hội âm nhạc.” Điền Đậu Đậu nói đến đây, gương mặt lại ửng đỏ, có chút thiếu tự nhiên: “Em, khụ, em muốn hẹn Chúc Tinh cùng đi nghe nhạc.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Cô đã sớm nhìn ra tâm ý của Điền Đậu Đậu dành cho Chúc Tinh, dù sao thì hàng ngày trong lúc làm việc, cậu ấy cũng rất thường xuyên ân cần hỏi han người ta. Tuy nhiên, hình như Chúc Tinh luôn coi cậu ấy như một đồng nghiệp, hoàn toàn không có ý định muốn yêu đương.

“Lần trước chị đã hỏi Chúc Tinh rồi, cô ấy nói bây giờ chỉ cố gắng làm ăn kiếm tiền, không muốn yêu đương.”

“Thế nên em mới càng phải hẹn cô ấy đi lễ hội âm nhạc, để bồi đắp tình cảm ấy mà!” Điền Đậu Đậu nói rất chân thành: “Lễ hội âm nhạc lần này tổ chức bên bờ biển, lãng mạn lắm luôn, chẳng phải mùa Hè thì nên đi biển còn gì?”

“…” Nói nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng cô biết đây đều là những lời hùng biện cho việc muốn nghỉ của cậu ấy.

“Mặc dù sự nghiệp của giới trẻ là rất quan trọng, tuy nhiên song song với làm việc chăm chỉ, thì ta cũng cần phải tận hưởng cuộc sống, em nói có đúng không?” Điền Đậu Đậu lấy tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để thuyết phục: “Chị, chị nói xem đã bao lâu rồi chị chưa động vào những bộ đồ xinh đẹp chị treo trong tủ rồi, không phải là phí phạm của trời hay sao? Hơn nữa, chẳng lẽ chị không muốn hẹn hò với anh Lăng hả? Hai người cũng có thể cùng nhau đến lễ hội âm nhạc mà!”

Điền Miêu Miêu: “…”  Cô khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Điền Đậu Đậu trước mặt, nói: “Tự em muốn nghỉ sao lại dính dáng đến chị thế?”

“Em nói sự thật thôi mà, lễ hội âm nhạc hiếm lắm mới tổ chức một lần, bỏ qua là tiếc lắm đó.”

“Được rồi, được rồi, cho hai đứa nghỉ là được chứ gì?” Cuối cùng, Điền Miêu Miêu vẫn nhượng bộ: “Nhưng cũng phải nói trước, nghỉ thì nghỉ rồi, còn việc có thể hẹn được Chúc Tinh hay không thì dựa cả vào bản lĩnh của em đó nhé.”

“Cảm ơn chị, chị đúng là chị ruột của em!” Điền Đậu Đậu kích động muốn lao lên ôm cô một cái, lại bị cô chê bôi đẩy ra. Điền Đậu Đậu không hề tức giận, lúc này tâm trạng của cậu đang tốt, nên nhảy nhảy nhót nhót về phòng của mình.

Sau khi Điền Đậu Đậu rời đi, Điền Miêu Miêu đã tra về lễ hội âm nhạc mà cậu ấy nói, tham gia lễ hội âm nhạc hầu hết đều là các ban nhạc rock, có những nhóm tương đối nổi tiếng, có cả nhóm Điền Miêu Miêu chưa hề nghe qua, tuy nhiên trông có vẻ khá hoành tráng. Hơn nữa, địa điểm tổ chức lễ hội âm nhạc đúng là bên bờ biển, nghe nói buổi tối còn có biểu diễn pháo hoa, điều này thật khiến người ta không khỏi động lòng.

Nhưng cô nên hẹn ai đi cùng đây? Ở thành phố A, cô chỉ quen biết có vài người bạn, người thì đã lập gia đình, người thì có bạn trai, nên không tiện hẹn. Đừng nói là hẹn Lăng Sấm thật nhé? Không, việc cô nên quan tâm đầu tiên phải là việc có mua được vé hay không mới phải!

Cô nhấp vào app bán vé, quả nhiên là đã bán sạch cả rồi. Được rồi, tạm biệt.

“Điền Đậu Đậu, em mua vé kiểu gì thế?” Cô gọi với một tiếng về phía cửa phòng. Điền Đậu Đậu ngồi trong phòng đáp lại cô: “Em mua trước rồi, bây giờ hết rồi đúng không?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Vé đã mua xong rồi mới hỏi có nghỉ được hay không, thế đấy hả?

Hơ!

Ngày hôm sau, khi mở quầy hàng, Điền Đậu Đậu luôn tìm cơ hội để nói về lễ hội âm nhạc với Chúc Tinh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở lời hỏi được. Điền Miêu Miêu nhìn dáng vẻ rụt rè của cậu ấy, thầm nghĩ nói không chừng cuối cùng sẽ là cô và Điền Đậu Đậu đi xem lễ hội âm nhạc mất.

“Cái đó, Chúc Tinh à!” Thấy sắp phải đóng quầy, Điền Đậu Đậu lấy hết can đảm lần nữa rồi lên tiếng, nào ngờ vừa mới gọi được cái tên Chúc Tinh, thì nghe thấy tiếng của Lăng Sấm từ bên ngoài truyền vào.

“Bà Chủ Điền.” Lăng Sấm cầm hai tấm vé giấy trên tay, gọi Điền Miêu Miêu: “Cô có hứng thú với lễ hội âm nhạc không?”

Điền Miêu Miêu đang thu dọn băng ghế, nghe thấy anh hỏi vậy bèn dừng lại: “Là lễ hội âm nhạc tổ chức tại vịnh Tam Cầm vào thứ bảy tuần tới sao?”

Lăng Sấm nhìn cô, dường như có chút kinh ngạc: “Cô biết sao? Đã có người hẹn cô rồi à?”

“Không phải, là Điền Đậu Đậu muốn hẹn người ta đi xem.”

Ánh mắt của của Lăng Sấm thuận hướng nhìn về phía Đậu Đậu trong xe đồ ăn: “Cậu ấy hẹn Chúc Tinh à?”

Điền Đậu Đậu: “…”

Chúc Tinh: “…”

“Anh ấy đâu có hẹn em.” Chúc Tinh nói: “Chắc là hẹn cô gái khác.”

“Không phải, là tôi muốn hẹn cô, chỉ có điều hôm nay bận quá nên chưa tìm được cơ hội nói với cô.” Điền Đậu Đậu vội vàng giải thích: “Tôi đâu có quen cô gái nào khác.”

“…” Chúc Tinh ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: “Ồ, cũng đúng, nên mới hẹn tôi cùng đi? “

Điền Đậu Đậu: “…”

Cậu bắn ánh mắt giận dữ về phía Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm.

Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu: “…”

“Khụ.” Lăng Sấm khẽ ho một tiếng, giả bộ không nhìn thấy: “Vậy thì, chỗ tôi cũng có hai tấm vé, là khách hàng của Tần Ngạn tặng cho cậu ta, vị trí rất đẹp. Nhưng cậu ta phải tăng ca không có thời gian đi, nên mới cho tôi.”

“Ồ, ra là vậy.” Điền Miêu Miêu cũng thuận thế bỏ qua ánh nhìn của Điền Đậu Đậu: “Tôi cũng đã xem qua trên mạng, vé đã bán hết sạch cả rồi.”

“Ừm, lễ hội âm nhạc này khá nổi tiếng.” Lăng Sấm đưa hai tấm vé trong tay cho Điền Miêu Miêu: “Nếu cô thích thì hẹn bạn cùng đi xem đi.”

Điền Đậu Đậu ở phía sau cười he he một tiếng, rồi châm biếm lên tiếng: “Còn hẹn bạn cái gì nữa, em thấy hai người đi cùng nhau hợp lắm đấy.”

Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu: “…”

Chúc Tinh đứng bên cạnh nhìn bọn họ, ánh mắt bỗng sáng ngời: “Nếu chị Miêu Miêu và ông chủ Lăng đi, thì em cũng đi.”

Điền Đậu Đậu chợt ngẩn người, lập tức lên tiếng: “Vậy cứ vui vẻ quyết định thế nhé!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.