Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, mới sáng ra Điền Miêu Miêu đã đến chợ nông sản Ánh Sao để lấy rau và thịt, trước đó, cô đã đi rất nhiều chợ, nhưng cuối cùng vẫn đặt thịt bò tươi Tây Tạng ở đây.

“Ông chủ, hôm nay tôi muốn lấy nhiều hơn một chút, chỗ hôm qua không đủ bán.”  

Ông chủ vừa lấy thịt cho cô vừa nói: “Tôi cũng đoán có thể là không đủ, nên hôm nay cố ý phần cô nhiều hơn một chút.”  

“Được ạ, cảm ơn ông chủ, nếu có óc heo tươi thì nhớ giữ cho tôi nhé!”

“Được.”

Điền Miêu Miêu bỏ thịt vào xe, rồi lại tìm người trồng rau để lấy rau, sau đó lái xe đồ ăn của cô ra về. Khi về đến nhà, Điền Đậu Đậu đã dậy, cậu đang nấu đồ ăn sáng trong phòng bếp.

“Chăm chỉ vậy sao?” Điền Miêu Miêu xách rau thịt vào nhà, liếc nhìn nồi hấp trên bếp: “Em đang hấp gì thế?”

“Bánh tổ yến, hấp thêm một lúc nữa là được rồi.” 

Điền Miêu Miêu có chút kinh ngạc nhìn cậu ấy: “Tâm trạng của em khá quá nhỉ, còn hấp cả bánh tổ yên cơ đấy?”   

Bánh tổ yến cùng các loại màn thầu cuộn đều là loại đồ ăn cần hấp, tuy nhiên trước tiên cần phải kéo bột mì đã lên men thành sợi, sau đó mới cuộn thành hình tổ yến, nên làm tương đối phức tạp.  

Điền Đậu Đậu nhìn cô một cái: “Tối qua em ăn nốt hai chiếc bánh tổ yến cuối cùng trong tủ lạnh của chị, chị chẳng cằn nhằn em cả buổi còn gì? Hôm nay em làm đền cho chị.”

Bánh tổ yến trong tủ lạnh của Điền Miêu Miêu đều do mẹ cô gửi lên, mỗi lần gửi khá nhiều, cô cho tất cả vào ngăn đá, khi nào muốn ăn chỉ việc lấy ra hấp là xong, rất tiện lợi.  

Điền Đậu Đậu ăn nốt hai cái cuối cùng, quả thực là cô có nói cậu ấy đôi câu, tuy nhiên thực sự chỉ nói đúng hai câu, không hề cằn nhằn cả buổi: “Em đền cho chị, mà dùng bột của chị, dầu của chị, còn cả điện, nước, gas của chị nữa.”

“… Nhưng chẳng phải là em đã bỏ sức lao động ra còn gì!” Điền Đậu Đậu duỗi thẳng thắt lưng: “Chi phí nhân công là đáng quý nhất, chị có biết tay nghề thủ công làm bánh tổ yến phức tạp thế nào không?”

“Được rồi, được rồi, vậy chị đợi để nếm thử tay nghề của em.”  

Do chiếc nồi to nhất trong nhà Điền Miêu Miêu cũng chỉ đựng được có vậy, không thể so sánh với nồi hấp ở nhà trọ, vì vậy Điền Đậu Đậu hấp được có vài cái. Bánh tổ yến mới ra lò tỏa khói nóng, hình thức cũng khá ổn, tóm lại là đẹp hơn nhiều so với Điền Miêu Miêu tự nặn.

“Xem ra, hai năm nay phụ việc trong bếp, em đã học được một chút tay nghề của ba đó nhỉ!”  

Điền Miêu Miêu khen cậu ấy một câu, Điền Đậu Đậu lập tức đắc ý: “Đương nhiên rồi, em còn làm cả hai vị sữa và vị muối tiêu, đảm bảo ngon.” 

Điền Miêu Miêu mỉm cười, cô cầm một chiếc vị sữa lên, xé ra và nếm thử: “Khá à nha, sắp bằng ba rồi này.”

Điền Đậu Đậu vừa đắc ý được hai giây, lại nghe Điền Miêu Miêu nói: “Lát nữa ăn xong em đi thái thịt, chị xiên que, đồ chuẩn bị hôm nay nhiều hơn hôm qua một chút.”   

“…” Điền Đậu Đậu cũng xé một miếng bánh tổ yến, nhét vào miệng: “Vốn dĩ em định kiếm được việc sẽ đi tìm Chu Đình của em, kết quả là việc thì có rồi, nhưng bận đến mức chẳng có thời gian để ra ngoài.”

Điền Miêu Miêu nghe thấy cậu cằn nhằn, bèn tò mò hỏi một câu: “Cô gái đó tên là Chu Đình à?”  

“…”

“Này, em đừng có xấu hổ mà.” Điền Miêu Miêu nhìn dáng vẻ của cậu, cuối cùng từ bi nói: “Thế này đi, đợi làm đủ một tháng, chị xem xem thu nhập của chúng ta thế nào, sau đó sẽ chia cổ tức cho em, được không?”

Vừa nghe thấy cổ tức, Điền Đậu Đậu nhất thời trở nên tỉnh táo: “Đây là chị nói đấy nhé, không được đổi ý đâu đó.”

“Bảo đảm không đổi ý.”   

“Vậy khi nào thì em có ngày nghỉ?”  

“… Ưm, đợi đến khi nào trời mưa, không cần bán hàng nhé.”

Điền Đậu Đậu: “…”

Chị gái cậu thực sự thích hợp làm nhà tư bản.   

Đến sáu giờ tối, Điền Miêu Miêu lái chiếc xe đồ ăn của cô ra ngoài đúng giờ, từ khu nhà cô sống qua cổng Bắc của công viên Ánh Sao chỉ mất vài phút, khi đến nơi, thì các chủ quầy hàng khác mới lần lượt dọn hàng. Chiếc xe đồ ăn bắt mắt của Lăng Sấm vẫn chưa tới, nhưng anh chàng tóc vàng bán cơm mực đ ĩa sắt bên cạnh thì đã có mặt.  

“Ông chủ Tôn đến sớm vậy à!” Sau khi xuống xe, Điền Miêu Miêu chào hỏi Tôn Húc Xuyên. Tôn Húc Xuyên lập tức nhiệt tình đáp lại: “Cô cũng đến sớm thật đó bà chủ Điền! Có gì cần tôi giúp không?”

“Không, không, anh cứ bận việc của anh đi.”  

Tôn Húc Xuyên đáp lại một tiếng, rồi nướng một suất mực đ ĩa sắt cho bọn họ và đưa qua: “Bà chủ Điền, tôi nướng một phần mực, hai người nếm thử này.”

“Á, cảm ơn.” Điền Miêu Miêu có chút ngại khi nhận không đồ của người ta, vì vậy cô mỉm cười, nói với anh ta: “Lát nữa tôi bảo em trai nướng mấy xiên thịt mang qua cho anh.”

“Không cần, không cần đâu, hai người mới đến đây, tôi đỡ đần cũng là việc nên làm!”   

Điền Đậu Đậu đứng bên cạnh hừ một tiếng: “Khi không lại tỏ ra ân cần.”

Tôn Húc Xuyên quả thực là có mục đích không trong sáng: “…” 

Điền Miêu Miêu lại cười hai tiếng, cô nếm thử mực nướng mà Tôn Húc Xuyên mang đến, rồi khen ngợi: “Chà, ngon thật đó, quả nhiên là ai ai bày quầy ở chợ đêm của Bắc cũng đều có kỹ năng độc đáo.”

Tôn Húc Xuyên nghe thấy cô khen mình, thì lập tức bỏ qua sự vụng về vừa rồi, thậm chí còn có chút ngượng ngùng: “Nào có, nào đó, cũng chỉ là nghề kiếm ăn thôi mà. Bà chủ Điền nói chuyện dễ nghe như vậy, trước đây cô từng làm công việc gì thế?”

Điền Miêu Miêu trẻ trung xinh đẹp, trông giống như từng được học hành nâng cao, trước đó chắc chắn có công việc khác.

Điền Miêu Miêu nuốt miếng mực trong miệng, mỉm cười đáp: “Trước đây tôi làm ở bộ phận lễ tân khách sạn, quả thực là có năng khiếu ăn nói.”

Tôn Húc Xuyên bị nụ cười của cô khiến cho trái tim ngứa ngáy: “Vậy chắc chắn là khách sạn năm sau nhỉ!”  

“… Đúng vậy.” Chỉ có điều sau đó đã phá sản rồi.

“Sao hôm nay ông chủ Lăng vẫn chưa tới thế?” Điền Miêu Miêu không muốn nói về việc khách sạn nữa, bèn đổi chủ đề. Vốn dĩ cô chỉ hỏi đại vậy thôi, nào ngờ Tôn Húc Xuyên lại biết thật: “Ồ, anh Lăng nói hôm nay trời nóng, nên anh ấy mở hàng muộn nửa giờ.”

Điền Miêu Miêu khẽ chớp mắt: “Anh Lăng? Có vẻ anh thân thiết với anh ấy nhỉ!”

Tôn Húc Xuyên gãi gãi đầu, cười ngây ngô, nói: “Cũng tạm, chợ đêm cổng Bắc của chúng ta đều được anh ấy che chở.”  

Ngay khi nghe thấy điều này, Điền Đậu Đậu lập tức vểnh tai lên, quả nhiên! Những nơi thế này chắc chắn phải có rắn cầm đầu!

Cậu ấy vừa sắp xếp đồ, vừa vờ như vô tình hỏi Tôn Húc Xuyên: “Trước đây, ông chủ Lăng làm nghề gì vậy? Nhìn anh ấy có vẻ khác với những người khác.”

Tôn Húc Xuyên nhướng mày, nét mặt lộ vẻ tự hào: “Anh Lăng của tụi tôi đương nhiên là khác rồi, trước đây anh ấy từng làm việc tại Phố Wall.”   

Anh ta vừa dứt lời, thì không những Điền Đậu Đậu mà đến cả Điền Miêu Miêu cũng sững sờ.   

“Phố Wall? Phố Wall ở nước ngoài ấy hả?” Điền Đậu Đậu ngơ ngác hỏi.

Tôn Húc Xuyên đáp: “Đương nhiên, nếu không thì còn là Phố Wall ở đâu nữa?”

Điền Đậu Đậu im lặng hai giây, sau đó bật cười: “Ha ha ha, trước đây tôi còn từng làm việc tại Lục Phiến Môn kìa!” [1] 

“…” Tôn Húc Xuyên thấy cậu ấy không tin, bèn cau màu phản bác: “Tôi nói thật đó! Trước kia anh Lăng là Sói già lọc lõi Phố Wall đấy nhé!”

“Vậy thì tôi là Chim Ưng của Lục Phiến Môn!” Điền Đậu Đậu vừa nói, còn vừa làm động tác Chim Ưng dang rộng đôi cánh.

Tôn Húc Xuyên: “…”

Thôi bỏ đi, côn trùng ngày Hè sao nói nổi chuyện băng giá.

Anh ta không nói với Điền Đậu Đậu nữa, mà quay lại quầy hàng của mình. Ngược lại, nãy giờ Điền Miêu Miêu vẫn đang suy nghĩ về việc của Lăng Sấm, tuy rằng cô đã sớm cảm thấy anh không hề tầm thường, nào ngờ cái không tầm thường ấy…

Không phải trước đây anh từng làm việc tại Phố Wall thật đó chứ? Nếu là thật, thì tại sao lại đến đây bán cơm chiên? Phố Wall cũng chẳng thể phá sản được phải không…

Hôm nay, Lăng Sấm đến muộn nửa tiếng, còn người mua cơm thì lại rất đúng giờ, thấy anh chưa có mặt, bèn đứng đợi bên vệ đường. Đến mua cơm chiên vào giờ này, hầu hết là những dân cư sống quanh đây, nhìn thấy quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu lại nhân tiện gọi một ít đồ nướng, để ăn kèm với cơm chiên.

Đúng sáu rưỡi, Lăng Sấm lái xe đồ ăn tới, sau khi đỗ xe bên cạnh xe đồ nướng của Điền Miêu Miêu, Lăng Sấm bắt đầu chiên cơm cho lượt khách tới trước. Có một số người tương đối thân quen với anh, nên đã hỏi han anh về việc tỏ tình tại chợ đêm tối qua.  

Lăng Sấm đã bày quầy tại chợ đêm cổng Bắc được một năm, cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp khách hàng nữ tỏ tình với mình, tuy nhiên ồn ào như tối qua thì quả thực là lần đầu.

“Thế mới nói đẹp trai quá cũng không ổn, rất dễ mắc phải những món nợ tình cảm.” Một khách hàng thường xuyên của Lăng Sấm cảm thán, nói.

Lăng Sấm khẽ mỉm cười, không đưa ra lời bình luận, sau đó đưa cơm chiên thịt xông khói cho anh ta. Khách hàng vừa nhận cơm thì đồ nướng mà anh ta gọi cũng đã sẵn sàng. Điền Miêu Miêu xách túi đồ nướng tới đưa cho anh ta, nhân tiện liếc nhìn Lăng Sấm trong xe đồ ăn.

Ừm, hôm nay ông chủ Lăng vẫn đẹp trai như thế.  

Lăng Sấm thấy cô đi tới, cũng khẽ ngước mắt, rồi nhìn cô mỉm cười: “Đồ nướng hôm qua ngon lắm, lát nữa tôi sẽ chiên một suất cơm cho cô.”  

Điền Miêu Miêu tưởng rằng tối qua anh chỉ nói vui, không ngờ lại thực sự định chiên cơm cho mình: “Không cần đâu, tôi ăn cơm rồi mới đến đây, hơn nữa vừa rồi Tôn Húc Xuyên cũng tặng tôi một phần mực nướng, lại còn nhiều nữa.”

“Tôn Húc Xuyên?” Lông mày của Lăng Sấm khẽ chuyển động, nhìn về hướng Tôn Húc Xuyên.

“Vậy tôi không làm phiền anh buôn bán nữa!” Điền Miêu Miêu mỉm cười nói với anh một tiếng, rồi đi về trước xe thịt nướng của mình.

Lăng Sấm lại liếc nhìn Tôn Húc Xuyên thêm một lần, sau đó rời mắt.  

Tôn Húc Xuyên nướng xong cơm mực cho mấy vị khách đứng trước quầy, rồi tranh thủ chạy ghé qua xe đồ ăn của Lăng Sấm. Lăng Sấm đang chiên cơm, anh có chút chê bôi liếc nhìn anh ta: “Cậu chạy qua đây làm gì?”

Tôn Húc Xuyên nhướng mày với anh, đồng thời đắc ý mở miệng: “Em đã nghe ngóng xong xuôi cả rồi, Điền Miêu Miêu và Điền Đậu Đậu là hai chị em, không phải một đôi.”  

“Ồ.” Lăng Sấm phản ứng bình thản, anh khẽ đáp một tiếng.

Tôn Húc Xuyên thấy anh bình tĩnh như vậy, thì khẽ cử động chân mày: “Không phải chứ, sao anh chẳng có chút bất ngờ nào thế?”  

Lăng Sấm đáp: “Vì tôi đã nhìn ra từ lâu rồi.”

Tôn Húc Xuyên: “…”

“Anh nhìn ra rồi mà không nói cho em?” Tôn Húc Xuyên phàn nàn với anh một câu, rồi lại vui vẻ nói: “Tuy nhiên chắc chắn là anh không biết chuyện này, trước đây bà chủ Điền từng làm việc tại khách sạn năm sao đó.”

Lăng Sấm nghe đến đây, cuối cùng cũng ngước lên nhìn anh ta: “Hai người nói chuyện nhiều thế hả?”  

“Đúng thế.” Tôn Húc Xuyên đắc ý trả lời, sau đó hạ giọng, sát lại gần Lăng Sấm nói: “Em còn nói anh từng làm việc tại Phố Wall, có điều bọn họ không tin.”

Lăng Sấm: “…”

“Điền Đậu Đậu nói nếu anh là sói già Phố Wall, thì cậu ấy là chim Ưng của Lục Phiến Môn.”

Tôn Húc Xuyên vừa nói vừa làm động tác chim Ưng tung cánh giống hệt Điền Đậu Đậu.[1] Lục Phiến Môn: Là đội thân quân thị vệ kiêm nghi trượng của hoàng đế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.