Căn cứ theo hồ sơ ghi chép trong vụ án, tối hôm đó của 19 năm trước, nơi mà đám người Tạ Di Ngưng, Lưu Triển Bằng, Thi Diễm thuê là nhà nghỉ số 8. Lúc này hai người đi đến chỗ quản lý của khu nhà nghỉ, Hạ Thạch bày tỏ thân phận cảnh sát với nhân viên công tác, lấy được chìa khóa của nhà nghỉ số 8. Sau đó hai người đi bộ đến phía trước nhà nghỉ số 8. Đó là một tòa biệt thự có ba tầng, nhìn có chút cũ nát, xi măng ngoài tường đã có phần tróc ra. Hai người đi vào nhà nghỉ, trực tiếp đi tới tầng hai. Hạ Thạch từ trong ba lô lấy ra bản sao của hồ sơ vụ án Tạ Nhạc Huy tự sát, lật ra trang sơ đồ phác thảo hiện trường, tìm được căn phòng mà lúc đó Tạ Nhạc Huy và Thi Diễm ở. Căn cứ theo ghi chú, lúc đó hai người họ ở trong một căn phòng nhỏ của tầng hai nhà nghỉ hướng đông bắc. Hai người đi đến trước phòng đó, mở cửa đi vào trong. Căn phòng không lớn, chỉ có chừng 10 mét vuông, trong phòng có hai chiếc giường, đối diện với trên bức tường của cửa phòng, có một cửa sổ hướng đông. Hạ Thạch đi tới cửa sổ thò đầu nhìn, quả nhiên ở ngoài cửa sổ cách đó hơn 10m, có một cây cành lá xum xuê. "Lúc đó Tạ Di Ngưng và Thi Diễm chính là đứng ở ngay vị trí của anh đứng hiện tại..." Lạc Tỉnh không biết từ lúc nào đi tới phía sau Hạ Thạch, bất chợt nói. "Ai ya." Hạ Thạch giật mình một cái, "Cô đi sao lại không có tiếng động thế?" Lạc Tỉnh không trả lời, tiếp tục nói: "Hai người họ ở đây tận mắt chứng kiến Tạ Nhạc Huy đứng dưới cây dùng kim độc đâm về phía cổ của mình." "Ửm." "Chúng ta tái diễn lại vụ án đi." "Tái diễn vụ án?" Hạ Thạch suy nghĩ, "Cũng được đấy. Tôi đóng vai Tạ Nhạc Huy, cô đóng vai Tạ Di Ngưng đi." Lạc Tỉnh lắc đầu: "Không được, tôi đóng vai Tạ Nhạc Huy, anh đóng vai Tạ Di Ngưng." Hạ Thạch có chút bất mãn: "Tại sao thế? Nam diễn nam, nữ diễn nữ mà." Lạc Tỉnh liếc anh một cái, lạnh lùng nói: "Anh là tiểu học sinh à? Ấu trĩ như vậy." "Hừ." Tuy rằng bất mãn, nhưng Hạ Thạch cũng không có kiên trì, cuối cùng thì do Lạc Tỉnh diễn Tạ Nhạc Huy, anh thì diễn Tạ Di Ngưng. Sau đó, Hạ Thạch liền ở lại trước cửa sổ của căn phòng, Lạc Tỉnh thì rời khỏi phòng, đi ra khỏi nhà nghỉ, đi đến trước cây đa nằm ở mặt đông của nhà nghỉ. Lúc này mặt đất xung quanh cây đa đã là đường xi măng. Nhưng 19 năm trước, xung quanh cây đa là một mảnh bùn lầy, chỉ cần tiếp cận cây đa, nhất định sẽ lưu lại dấu chân. Lạc Tỉnh từng bước một đi tới phía dưới cây đa, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Thạch, hắng giọng nói: "Bây giờ, 'Tạ Nhạc Huy' lưu lại nhóm dấu chân thứ nhất." Hạ Thạch gật đầu: "Đúng vậy, sau khi vụ án xảy ra cảnh sát phát hiện trong ba nhóm dấu chân xung quanh cây đa, có một nhóm dấu chân chính là Tạ Nhạc Huy đi về phía cây đa." "Đến anh rồi, anh cầm lấy một cái gối trước đi." "Cái gì?" Hạ Thạch ngẩn ra. "Cầm lấy một cái gối. Trên giường có cái gối." "Làm gì thế?" Vẻ mặt Hạ Thạch nghi hoặc. "Cái gối đóng vai Thi Diễm." Hạ Thạch dở khóc dở cười, nhưng vẫn là dựa theo cách nói của Lạc Tỉnh, đi tới trước một trong những chiếc giường, cầm lấy một cái gối, sau đó trở lại trước cửa sổ: " 'Thi Diễm' đến rồi." "Bây giờ anh và 'Thi Diễm' đi ngủ trước đi." "Được thôi." Hạ Thạch đặt cái gối trở về giường, sau đó mình nằm xuống một chiếc giường khác. "Như thế thật sự có thể khôi phục lại quá trình vụ án xảy ra sao?" Trong lòng Hạ Thạch có chút không cho là thế. Đang suy nghĩ, điện thoại vang lên. Anh cầm lấy điện thoại xem, thì ra là Lạc Tỉnh gọi đến. Anh biết, Lạc Tỉnh đang khôi phục lại tình cảnh năm đó Tạ Nhạc Huy gọi điện cho Tạ Di Ngưng. Vì vậy anh nghe điện thoại: "A lô." "Gọi ba." Lạc Tỉnh nói. "Không cần nghiêm túc thế chứ?" Hạ Thạch luôn cảm thấy Lạc Tỉnh đang chiếm tiện nghi của mình. "Không thể bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào." Giọng nói của Lạc Tỉnh không trầm bổng chút nào. "Được rồi. Ba?" "Di Ngưng, ba đến sơn trang San Hô rồi." "Ba nói gì? Ba đến rồi? Ở đâu thế?" "Ở ngay dưới gốc cây đa ngoài cửa sổ của phòng con." Hạ Thạch bất chợt từ trên giường nhảy lên, nhanh chóng đi đến cửa sổ, hô to với Lạc Tỉnh: "Được rồi, bây giờ cô có thể 'tự sát' rồi." " 'Thi Diễm' đâu?" "Hả?" "Cái gối đấy." "Phiền không thế?" Hạ Thạch có chút bực mình. "Phiền có thể không làm." Lạc Tỉnh lạnh lùng nói. "Được rồi!" Hạ Thạch cầm lấy cái gối trên giường, trở về trước cửa sổ lần nữa: "Sao tôi lại cảm thấy bản thân giống như là thằng ngốc thế, chẳng trách cô muốn tôi diễn Tạ Di Ngưng." "Đừng nói nhảm, diễn theo 'kịch bản' đi." Hạ Thạch hít một hơi, kêu to với Lạc Tỉnh đứng dưới gốc cây: "Ba! Ba ở đó làm gì thế?" Anh vừa dứt lời, Lạc Tỉnh đột nhiên giơ tay phải lên, nhẹ nắm lại thành nấm đấm, giả vờ cầm lấy thứ gì đó, bất chợt đâm về cổ bên phải của mình, sau đó liền "bùm" một tiếng ngã xuống đất, không nhúc nhích. "Này, không cần diễn y như thật như vậy chứ? Cô đau không đấy?" Hạ Thạch nghe thấy tiếng ngã xuống đất bản thân mình cũng cảm thấy đau. Nhưng Lạc Tỉnh không trả lời anh. Cô đang cẩn thận diễn vai thi thể. Vì vậy Hạ Thạch đặt gối lên bệ cửa sổ, tiếp theo liền xoay người chạy ra khỏi phòng. Anh nhanh chóng tới tầng một của nhà nghỉ, tiếp theo lại chạy về phía cửa lớn của nhà nghỉ. Lúc đi ngang qua cửa lớn, anh cố ý đặt điện thoại của mình ở bên cạnh cửa lớn --- Năm đó Tạ Di Ngưng chính là đi ngang qua đây làm rơi điện thoại. Gốc cây đa đó, đúng lúc đối diện với cửa lớn của nhà nghỉ. Sau khi đi ra khỏi nhà nghỉ, Hạ Thạch vừa chạy về phía Lạc Tỉnh, vừa thầm nghĩ: "Bây giờ, lưu lại nhóm dấu chân thứ hai --- dấu chân của 'Tạ Di Ngưng' chạy về phía gốc cây." Đi tới trước mặt Lạc Tỉnh, Hạ Thạch ngồi xổm xuống, lắc lư thân thể của cô: "Ba! Ba!" Nhưng Lạc Tỉnh, lại nhắm mắt lại, không có bất kỳ phản ứng gì. "Ba?" Lạc Tỉnh vẫn là không động đậy. Hạ Thạch không khỏi sợ hãi trong lòng. Khoảnh khắc này, anh dường như cảm thấy, thứ trước mặt mình chính là một thi thể chân chính. "Này! Lạc Tỉnh! Lạc Tỉnh!" Anh lớn tiếng kêu. Lạc Tỉnh lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng hỏi: "Làm gì vậy?" Hạ Thạch thở phào, lẩm bẩm nói: "Cô không cần diễn đến tập trung như vậy chứ?" Lạc Tỉnh mặt không cảm xúc nói: "Bây giờ, 'Tạ Di Ngưng' lưu lại một nhóm dấu chân chạy về phía cây đa, cộng thêm dấu chân lưu lại lúc nãy của 'Tạ Nhạc Huy', tổng cộng có hai nhóm dấu chân, đều là dấu chân đến gần cây đa." "Đúng vậy." "Điện thoại của anh đâu?" "Lúc đi ngang qua cửa lớn nhà nghỉ 'làm rớt' rồi." "'Thi Diễm' đâu?" Hạ Thạch quay đầu chỉ cái gối ở bên cửa sổ: "Vừa rồi còn ở cửa sổ nhìn tôi, bây giờ chắc hẳn đã bị hôn mê rồi, đang ở trong phòng bị xâm phạm." Lạc Tỉnh gật đầu: "Bây giờ anh báo cảnh sát đi." Hạ Thạch "ồ" một tiếng, giả vờ tìm điện thoại: "Ủa, điện thoại của mình đâu?" Tiếp theo anh liền đứng dậy, chạy rời khỏi cây đa, đi về phía cửa lớn của nhà nghỉ. Lạc Tỉnh nằm trên đất, nhìn bóng lưng của anh, thầm nghĩ: "Dấu chân 'Tạ Di Ngưng' lưu lại từ dưới gốc cây đa chạy về phía nhà nghỉ. Bây giờ, xung quanh gốc cây đa có ba nhóm dấu chân, giống như tình huống năm đó vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]