Chương trước
Chương sau
Đêm Thất tịch

Đây là thế giới song song, phát sinh sau chuyện của một ngày nào đó.

Buổi tối, trước khi ngủ, là hoạt động thân mật tiếp xúc.

Hai người ở cùng nhau cũng đã được một năm, làm loại chuyện này là điều rất tự nhiên, nó như là hành động xác định tâm ý của đối phương vậy.

Một ngày rồi lại một ngày, ta còn yêu ngươi, còn khát cầu ngươi.

Nhưng mà gần đây xảy ra một chút vấn đề.

Ban đầu rõ ràng là Tô Mạch Ngôn rất hứng thú với chuyện dùng thân thể để trao đổi tình cảm, còn thích mua mấy thứ đồ dùng tình thú về để hai người cùng nhau nghiên cứu, nhưng mấy tháng gần đây, hắn dường như là chán ghét làm chuyện thân mật kia.

Thật là không tốt, lẽ nào hắn đã chán rồi?

Tiêu Thế hôn lên cái trán đẫm mồ hôi của người bên dưới, nằm xuống bên cạnh, giọng khàn khàn: “Mệt sao?”

Tô Mạch Ngôn xốc lại chăn, trở mình đưa lưng về phía y: “Mệt.”

“….Anh cũng không thể nói to thế chứ.”

Tiêu Thế… nhìn hắn, ngữ khí này có phải là trách mình phóng túng quá độ không.

Tô Mạch Ngôn không rên một tiếng, xem ra là quyết tâm không muốn nói chuyện cùng y, vẫn quay lưng về phía y, bởi vì tình cảm lúc trước quá mãnh liệt, nên hô hấp vẫn còn dồn dập.

“Mạch Ngôn….” – Tiêu Thế ở bên cạnh chống cằm nhìn hắn, một bàn tay nhéo nhéo tai hắn – “Mai tôi đi công tác.”

“………..”

Lão nam nhân trong ổ chăn giật giật lỗ tai, rốt cục cũng có phản ứng: “Đi đâu?”

Hai người đã không làm việc cùng ngành, gần đây cũng không có thời gian trao đỏi, thế nên gần đến giờ đi mới nói chuyện này.

“S thành.” – Tiêu Thế giận dữ nói – “Phải tham gia chương trình huấn luyện nghiên cứu phát triển thực phẩm của tổng công ty, toàn bộ nhân viên của bộ phận phát triển đều phải đi…. Hai tuần đó.”

Hai tuần = =+

Trong bóng tối, trong mắt lão nam nhân lóe lên một tia tinh quang, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.”

Tiêu Thế nhìn lưng người yêu một hồi, không thấy có phản ứng gì, không khỏi bực mình.

Quả nhiên hôn nhân là mồ chôn tình yêu.

Hồi trước không gặp nhau còn viện mấy lý do ngốc ngếch để đến gặp mình, hiện tại thì ngược lại, nghe thấy phải xa nhau hai tuần, vậy mà một chút phản ứng cũng không có…..

Nhớ tới hôm nay gọi điện cho Hãn Kiện, tên đó còn bình thản bảo: “Đây là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, trước khi tiến tới xác định quan hệ thì coi nhau như bảo vật nâng niu, đến khi được rồi thì quay ngoắt 180 độ. Mà mày đã thấy ai cho cá trong lưới ăn chưa?”

Tiêu Thế thiếu chút nữa thì hộc máu mà chết.

Y nhịn không được mở đèn, cau mày nói: “Mạch Ngôn…”

Tô Mạch Ngôn nhìn y có điểm mất hứng, cau mày hỏi: “Sao thế?”

Tiêu Thế nghiêm túc nhìn hắn: “Anh không cao hứng khi ta đi S thành?”

“…………”

Lão nam nhân im lặng ba giây, cứng ngắc nói: “….. Không.”

Thực chất là có!

Tiêu Thế nhìn vào tia vui mừng trong mắt hắn, ảo não nói: “Cho dù là cao hứng cũng không cần biểu hiện rõ ràng như thế….”

Lão nam nhân vội mím môi, ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Thật sự là không mà.”

Không? Không mới là lạ!

Tô Mạch Ngôn lén lút vươn tay ra sau, xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ. Vài năm trước còn trẻ coi như cũng ổn, giờ càng lúc càng già, tuy mọi người đều nói nhìn như mới ba mươi, nhưng mà không thể phủ nhận rằng hắn đã già rồi.

Đêm đêm bị thanh niên trai tráng khỏe mạnh như Tiêu Thế áp, cho dù có là thanh niên cũng khó trụ được huống chi là một lão già như hắn.

Hồi trước hắn phải câu dẫn y thì mới “được làm”, hiện tại thì khác, đang ăn tối, đột nhiên đối phương sẽ hôn mình, có khi đang tắm y cũng vào, ngay cả khi đang xem phim kinh dị y cũng có thể phát xuân được.

Thật là không biết nên khóc hay nên cười.

Gần đây chuyện công ty cũng khá nhiều, vậy mà hắn chưa một lần tăng ca, đối với một người vốn cuồng công tác như hắn, thì quả là chuyện khác thường.

Tô Mạch Ngôn mím môi, nói với y: “Cậu cứ an tâm mà đi.”

“………….”

Lại là một quyền giáng mạnh xuống ngực Tiêu Thế, làm y chút xíu nữa thì nội thương.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của lão nam nhân khi biết mình không ở bên cạnh, Tiêu Thế không khỏi tức giận, vùng lên đè đối phương xuống: “Trừng phạt anh.”

“A?”

Chờ đến khi lão nam nhân hồi phục tinh thần, thì đã bị người kia tách hai chân muốn làm gì thì làm.

Hôm sau Tiêu Thế kéo valy đi công tác.

Tô Mạch Ngôn soi gương, ngắm đôi mắt thâm quầng của mình, cảm giác thật tốt….

Vài ngày tới có lẽ sẽ rất thoải mái.

Tiêu Thế không ở nhà, thật là tốt quá \(^o^)/

Lão nam nhân soi gương một hồi, mới thu lại vẻ mặt đắc ý của mình.

Tiêu Thế đi công tác ngày đầu tiên.

Hiệu suất công việc là 200%, công việc chất đống bấy lâu nay được giải quyết hơn phân nửa chỉ trong một ngày.

Khi họp, An Duệ ở bên cạnh cười nói: “Hôm nay trưởng phòng rất có tinh thần.”

Tô Mạch Ngôn liếc hắn một cái, không thèm nói chuyện.

An Duệ chống cằm, thảnh thơi nói: “Nghe nói Phó trưởng phòng Tiêu đi công tác ở S thành, không nhớ sao?”

Tô Mạch Ngôn nghĩ, không nhớ…. Lâu lắm rồi không có cảm giác làm việc hăng hái như vậy.

Hắn thản nhiên nói: “Công việc rất quan trọng.”

An Duệ kinh ngạc nhíu mày, xác nhận vẻ mặt lúc này của Tô Mạch Ngôn là rất cao hứng, mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngài Tiêu quả là đáng thương…..”

Lão nam nhân nghiêm túc hỏi: “Cái gì?”

An Duệ cười mê người: “Không có gì.”

Tiêu Thế đi ngày thứ ba.

Hiệu suất công việc là 500%, sau khi làm xong tất cả, cảm giác tinh thần rất sảng khoái.

Mấy ngày nay đều duy trì thói quen mười giờ tối đi ngủ, làm cho da cũng mềm mại hơn, trong nhà rất yên tĩnh, tâm tinh tốt còn có thể đến quầy bar làm một chén nhâm nhi.

Mỗi ngày mỗi tối đều không phải làm công việc vận động kia, thực thích.

Sáng sớm hôm nay cũng không biết là mơ thấy gì, hạ thân cũng sừng sững đứng thẳng lên, tinh thần đòi mạng.

Xem ra lúc trước là bị làm cho khô quắt rồi.

Tiêu Thế đi ngày thứ năm.

Không có công việc, không có việc gì làm, ngồi ngây người.

Tô Mạch Ngôn cảm giác đói bụng, đến tủ lạnh nhòm một hồi, toàn bộ đồ ăn Tiêu Thế chuẩn bị cho lúc trước đã không còn.

Buổi sáng bụng rỗng đến công ty, không có tinh thần tí nào.

Tối hôm qua lại còn mất ngủ, cảm giác trống vắng, hắn tự an ủi phát tiết một lần, nhưng mà không có cảm giác tốt như khi hai người cùng làm.

Mang đôi mắt thâm quầng đến công ty, rẽ vào quán ăn gần đó mua bánh thập cẩm.

Chủ quán cầm lọ hạt tiêu hỏi hắn, có ăn cay không?

Hắn bình tĩnh nói: “Thêm căn ngưu tiên.”

Chủ quán nhìn hắn: “……….”

Cách đó không xa Tổng giám đốc cũng đi về bên này, nhìn thấy hắn khẽ gật đầu chào hỏi: “Chưa ăn sáng à?”

Tô Mạch Ngôn luôn có quan niệm cao thấp rõ ràng, rất tôn kính Tổng giám đốc: “Vâng.”

“Bánh ở đây ăn rất ngon.”

“Vâng.”

“…………”

“…………”

Hai người nhìn nhau một hồi, Tô Mạch  Ngôn đột nhiên nghiêm túc nói: “Anh có thể đi rồi.”

Tiêu Thế đi ngày thứ mười.

Lão nam nhân cảm giác mình hỏng mất rồi, bắt đầu tỏa ra áp suất thấp đen sì, toàn bộ công ty đều bị mây đen bao phủ.

An Duệ cầm bản kế hoạch mới nhất vào văn phòng. Vừa mở cửa, thấy trong phòng rèm cửa kín mít, chỉ có chiếc đèn ở bàn làm việc là bật, phản chiếu gương mặt Tô Mạch Ngôn thêm lạnh lùng.

“Làm sao vậy?” – An Duệ cười nói – “Giống như là phòng thẩm vấn vậy.”

Tô Mạch Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Chuyện gì?”

“Kế hoạch mới nhất.” – An Duệ cười cười – “Mai là Lễ Thất tịch, muốn các chi nhánh hôm nay phải chuẩn bị đầy đủ.”

Đồ ăn đặc sắc: Tâm đầu ý hợp, Bắc cầu Hỉ Thước, Tương cứu hoạn nạn,….

Quảng cáo: Hương vị tình yêu không có khoảng cách.

Không có khoảng cách.

Tô Mạch Ngôn trừng mắt nhìn bản kế hoạch, hận không thể xé nát nó luôn!

“Tôi biết rồi.”

An Duệ nhìn gương mặt lạnh lùng không thay đổi của đối phương, nhịn không được cười cười: “Kỳ thật S thành cũng không quá xa.”

Buổi tối ở nhà đeo kính lão đọc sách, nhận được điện thoại của Hãn Kiện.

Đối phương tựa hồ rất có tinh thần: “Mai cửa hàng tôi có hoạt động ưu đãi, anh với A Thế tới đây đi.”

Lại là Thất tịch!

Tô Mạch Ngôn đen mặt lạnh lùng nói: “Cậu ấy không có nhà.”

“Sao?” – Hãn Kiện sửng sốt – “Cãi nhau?”

Tô Mạch Ngôn cau mày: “… Đi công tác.”

Lúc trước đầu mình bị hỏng hóc chỗ nào mới nghĩ đi công tác là chuyện tốt chứ?

Tô Mạch Ngôn cảm giác đầu óc mình trống rỗng, không nghĩ được gì – Hắn đột nhiên hoài niệm quãng thời gian đau thắt lưng kia.

Lễ Thất tịch!

Trên đường các đôi nam thanh nữ tú khoác tay nhau dạo phố, Tô Mạch Ngôn sau khi thị sát một vòng các chi nhánh liền lái xe về.

Trong nhà không có ai, Tô Mạch Ngôn cảm giác hơi ấm ức, liền lái xe đến nhà hàng của Hãn Kiện.

Dù sao thì cậu ta cũng độc thân…. Nhạc phụ đại nhân không phúc hậu nghĩ, coi như là cả hai cùng mất mát, có thể an ủi lẫn nhau.

Đáng tiếc khi đến nơi, Hãn Kiện hoàn toàn không có bộ dáng chật vật thất tình, đang say sưa giữa một đám con gái, cravat buộc lên trán, cầm một cốc bia lớn tu ừng ực.

Nhìn thấy hắn đến, gã lập tức vui sướng vẫy tay: “A ~ anh đến rồi?”

Tô Mạch Ngôn cau mày nhìn cái động quỷ này, quyết đoán ra về: “Ngủ ngon.”

Ra ngoài, lại gặp An Duệ.

Đối phương dựa người vào lan can hút thuốc, hơi cúi người, bộ dáng có vẻ nản lòng.

Ngón tay cầm điếu thuốc hơi nhích, mỉm cười nói: “Đi cùng nhau một chút?”

Tô Mạch Ngôn nhìn hắn một lúc: “Được.”

Hai người đàn ông anh tuấn sóng vai nhau tản bộ trên đường.

An Duệ vừa đi vừa cươi nhẹ nói: “Kỳ thật, tôi vẫn rất thích anh.”

“…………….”

Tô Mạch Ngôn không biết nên tìm lý do gì để thoái thác.

An Duệ nhìn hắn một cái: “Tôi thấy anh rất phù hợp với tôi, biết tiến biết thoái, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, dù trong lòng có bất mãn nhưng chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài… Hơn nữa anh cũng rất thông minh, biết bảo vệ bản thân, chỉ cần có một chút bị tổn thương sẽ lập tức quay đi không trở lại… Người như thế, là hợp với tôi nhất.”

Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói: “Tôi không giống như những gì cậu nói.”

An Duệ cười: “Tôi cũng không giống như tôi vẫn nghĩ.”

Kỳ thật hai người cũng không tính là thâm giao, cũng không có đề tài nào để nói chuyện, An Duệ dường như cũng không muốn nói, cho nên hai người ngồi ở ven đường một lúc, thì đứng dậy.

“Đưa anh về?”

Tô Mạch Ngôn lạnh lùng: “Tôi lái xe.”

“Được.” – An Duệ phất tay, lại rút một điếu thuốc – “Ngủ ngon.”

Nhìn xe đối phương đi xa dần, hắn nhịn không được tự cười nhạo: “Ai cũng không nghĩ là mình lại như thế.”

Hắn cúi đầu lấy điện thoại ra, ấn phím, tìm đến dãy số quen thuộc kia.

Nhìn một hồi, vẫn là không gọi.

“Quả nhiên lễ tình nhân gì đó không hợp với mình.”

Buổi tối lễ Thất tịch đi ngủ sớm.

Tô Mạch Ngôn nằm trong chăn, vuốt ve bên giường trống trải, cảm thấy lạnh lẽo.

Thắt lưng ơi thắt lưng…. Quả nhiên là cảm giác tê mỏi kia vẫn hạnh phúc hơn.

Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Lại mơ mơ màng màng cảm giác thân thể dịch chuyển.

Phần eo bắt đầu có cảm giác đau đớn quen thuộc.

Mí mắt lão nam nhân run rẩy, mở ra, nhìn thấy đối phương trên người mình: “Đã trở lại?”

Tiêu Thế cười hôn lên khóe môi hắn: “Hôm nay là Thất tịch.”

Tô Mạch Ngôn thở dốc bởi những hành động khiêu khích của đối phương, nhưng vẫn cố hỏi: “…. Ngưu Lang Chức Nữ mỗi năm gặp nhau một lần, là làm chuyện này?”

Tiêu Thế cười nhẹ: “Phải xem Chức Nữ có muốn không chứ.”

Tô Mạch Ngôn nhíu mày, xoay người ngồi đè lên đối phương, chính mình từ từ hạ xuống nơi nóng bỏng kia.

“Ưm… giống như có thể hiểu…..”

Tiêu Thế ôm hắn, khoan khoái thở ra, ghé vào cắn cắn vành tai hắn, cười nói: “Lễ Thất tịch vui vẻ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.