Dù sao cũng ở cùng dưới một mái nhà, gặp mặt là điều không thể tránh.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm, Tô Mạch Ngôn vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng thường ngày. Tiêu Thế thì lén lút nhìn nhạc phụ đại nhân, sau đó vụng trộm cười.
Hóa ra Tô Mạch Ngôn cũng có lúc thế này, lén lút dưỡng da, vì thẹn thùng mà trốn sau mấy bồn hoa.
Thật sự là…. Sao có thể đáng yêu như thế được chứ?
Khóe miệng Tiêu Thế nhếch lên một chút nữa.
Đắm chìm trong buồn cười, thế nên y không phát hiện, khi nhạc phụ đại nhân đi làm, cả hai tai đã hồng hết lên, bước chân cũng nhanh như kiểu muốn trốn.
Cánh tay bị thương khiến Tiêu Thế cảm giác mình đã thành phế nhân một nửa rồi, không thể làm bữa trưa tình yêu cho nhạc phụ đại nhân, lại bị thất nghiệp, y chỉ còn cách loanh quanh đi dạo.
Buổi sáng, Tô Mạch Ngôn tùy tiện nấu chút cháo, gạo cũng chưa chín kỹ. Khi đó, y không chút do dự, ăn hết toàn bộ luôn, giờ đột nhiên lại thấy dạ dày hình như hơi đau đau.
Đi đến quầy thuốc gần đó mua thuốc tiêu hóa, thầm nghĩ cái cục diện đau dạ dày này cũng phải gần nửa tháng mới có thể khắc phục được.
Vừa ra đến cửa quầy thuốc, di động vang lên. Tiêu Thế nhìn dãy số mà sửng sốt nửa ngày, mới vội vàng ấn nút nghe.
“A Thế, anh đang ở đâu?” – Âm thanh của Tô Na vẫn mềm mại như trước, nhưng ngữ khí có chút khó hiểu, cảm giác lạnh lùng, nhưng lại có vẻ đang chịu áp lực.
“Na
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-te-nan-duong/1401125/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.