Tiêu Thế im lặng xử lý hai phần hải sản tẩm bột chiên và một bát sủi cảo nhân cá. Tô Mạch Ngôn từ đầu đến cuối mặt trầm như nước, chỉ khi y gọi cơm thì hơi nhíu mày, hoài nghi y đã nhìn cái dạ dày bằng phẳng của mình một lúc.
Bàn bên cạnh có người hô to: “Mang thêm một cốc bia!”
Bia tươi trào bọt trắng, bên dưới màu vàng, nhìn thoáng qua…… cũng thật giống…..
Cái câu đáng chém ngàn đao kia lại hiện về trong đầu.
Ngài tới uống nước tiểu?
Ngài tới uống nước tiểu?
Ngài tới uống nước tiểu?
………
Thật là dọa người quá mức mà. Hiện giờ cả người y bị cảm giác sụp đổ bao vây, cả đầu toàn ý niệm tự sát.
Ai, có lẽ nên tìm một cái cột thu lôi, nối dây cắm để sét đánh chết đi cho rồi….. Hay là chạy ra giữa đường hét to một tiếng “Đả kiếp! Cho ta rau chân vịt!” sau đó bị xe đâm chết?
Biểu tình của nhạc phụ đại nhân lại rất thản nhiên: “Rất đói sao?”
“Vâng.” – Tiêu Thế vội vàng gật gật đầu, cười hối lỗi – Hôm nay cùng…. Ặc, đi dạo cả ngày, chưa có hạt cơm nào.”
Đâu chỉ không ăn cơm?
Căn bản từ sáng đến giờ ngay cả hạt sương trên ngói cũng chưa được chạm qua.
Ngay từ đầu là đi theo hai người, sau đó nhìn hắn và An Duệ thân mật nên không có khẩu vị.
Tô Mạch Ngôn đương nhiên biết, trong lúc nhất thời ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời.
Có chút vui vẻ, lại thực mờ mịt.
Hãn Kiện tựa hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-te-nan-duong/1401122/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.