Chương trước
Chương sau
Tề Hàn Tinh tốn cả nửa ngày cũng không tìm được Lâm Ngôn Hi, vậy mà Tân Tránh chỉ mất một tiếng đồng hồ đã nhanh chóng tìm ra Lâm Ngôn Hi đang ở ‘Tương Chi Viên’.
“Hai vị tiểu thư đang uống trà sao!” Tìm được Lâm Ngôn Hi, Tân Tránh không hề nóng lòng nói cho cô biết Tề Hàn Tinh đang tìm mình, ai bảo hắn ví anh như heo làm gì, phải để cho hắn sốt ruột thêm tí nữa.
“Tân ca, sao anh rảnh rỗi vậy, đáng lẽ bây giờ anh đang ở công ty làm việc chứ?” Lôi Hạnh Nhi vui mừng kêu lên.
“Tự nhiên nhớ em nên bỏ việc chạy sang đây ngắm em!”
Lôi Hạnh Nhi nhìn anh làm mặt quỷ, tỏ vẻ không tin.
“Em không tin!”
Tân Tránh cười cười, nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống chỗ trống, tự động rót cho mình một ly trà hoa lài, uống cạn một hớp, “Sao lạnh thế?”
“Bình trà hoa lài này để lâu quá rồi, để em gọi người giúp việc châm thêm nước nóng vào.” Lôi Hạnh Nhi cười nói, sau đó cô ấn vào một cái nút ở trên tường.
Trong chốc lát, một người giúp việc xuất hiện, động tác lưu loát nhanh nhẹn mang bình trà đi, chưa tới ba phút đã mang một bình trà hoa lài mới đến.
Tự rót thêm cho mình một chén trà mới, Tân Tránh ung dung thong thả khẽ nhấp một ngụm, bộ dạng nhàn rỗi mở miệng nói: “Ngôn Hi, sao cô cũng ở đây?”
“Tôi...”
“Ngôn Hi gặp phải một chút chuyện trên đường đi, đúng lúc đó gặp được em...em liền đưa cô ấy về đây.” Lôi Hạnh Nhi nhanh nhảu cướp lời.
Tân Tránh nhướng mày hỏi lại: “Một chút chuyện gì?”
“Không có gì...”
“Cha của Ngôn Hi phái người tới bắt cô ấy trở về, may mà em xuất hiện kịp thời, nếu không Tề ca đã mất vợ rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tân Tránh quay sang nhìn Lâm Ngôn Hi hỏi.
Đột nhiên lúc này Lôi Hạnh Nhi lại ngoan ngoãn ngậm miệng, cô không còn hơi sức giải thích tình huống lộn xộn rối ren kia, thôi để cho Lâm Ngôn Hi tự mình giải thích sẽ tốt hơn. Lâm Ngôn Hi bất đắc dĩ nhìn Lôi Hạnh Nhi một cái, không thể làm gì khác hơn là kể đầu đuôi câu chuyện cho Tân Tránh nghe, cuối cùng cô năn nỉ: “Xin anh đừng nói cho Hàn Tinh biết, để tôi tự nói cho anh ấy biết.”
“Cô yên tâm, tôi không giống như cái miệng của Lôi Hạnh Nhi, gặp ai cũng nói, chả trách cả thiên hạ này không ai là không biết.”
Lôi Hạnh Nhi nhìn chằm chằm Tân Tránh, kháng nghị nói: “Tân ca, sao anh không biết suy nghĩ gì hết vậy, em có ý tốt nói cho anh biết mà anh lại đi nói xấu em, đúng là lòng tốt không được báo đáp!”
Tân Tránh khoác tay lên vai Lôi Hạnh Nhi, nhỏ giọng nói: “Hạnh Nhi, chẳng lẽ em muốn anh nói với Ngôn Hi là mồm miệng cả hai chúng ta đều không kín, em thử nghĩ xem, sau này cô ấy không dám kể bí mật cho chúng ta biết nữa thì sao?”
“Dù như thế cũng không cần đặc biệt nhấn mạnh chê bai em như vậy, cái gì mà gặp ai cũng nói, em kinh khủng như thế hồi nào, sao giống cái đài phát thanh thế!” Gương mặt Lôi Hạnh Nhi vẫn tức giận không phục, cô thừa nhận cô không phải là người giữ bí mật tốt, nhưng dù sao cô cũng sẽ nhìn đối tượng chứ không phải gặp ai cũng nói được.
“Thật xin lỗi, Tân ca cho phép em lừa gạt anh một lần, coi như đền bù lời nói không đúng vừa nãy, đại tiểu thư đã hài lòng chưa?” Cách tốt nhất đối phó với Lôi Hạnh Nhi chính là hối lộ, con nha đầu này rất dễ bị người khác dụ dỗ, Tân Tránh thầm nghĩ.
Không tới một giây, Lôi Hạnh Nhi lập tức cười rất vui vẻ, ra sức gật đầu: “Vậy còn được.”
Lâm Ngôn Hi nhìn Tân Tránh và Lôi Hạnh Nhi thân thiết như vậy không nhịn được ngưỡng mộ nói: “Tình cảm của hai người thật tốt.” Mặc dù tình cảm của cô và Thần Hoan cũng không tệ, nhưng hai người lại không có cảm giác thân thiết vui vẻ như vậy, có lẽ là vì khoảng cách mười năm không ở gần nhau.
Lôi Hạnh Nhi hất tay Tân Tránh đang khoác trên vai mình ra, liếc nhìn anh một cái, khịt mũi khó chịu nói: “Ai có tình cảm tốt với anh?”
Véo nhẹ mũi Lôi Hạnh Nhi một cái, Tân Tránh quay sang Lâm Ngôn Hi hỏi: “Ngôn Hi, cô biết cha cô sắp đặt đối tượng là ai không?”
“Tôi không rõ lắm, chỉ biết anh ta là Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Á.”
“Tập đoàn Đế Á?” Tân Tránh và Lôi Hạnh Nhi đồng thời trợn to mắt, hoảng sợ kêu lên.
“Sao vậy? Hai người biết anh ta à?”
Tân Tránh và Lôi Hạnh Nhi vô cùng ăn ý nhìn nhau một cái, sau đó kịch liệt lắc đầu, đồng thanh nói: “Không biết.” Làm sao mà bọn họ không biết được? Ngược lại còn biết rất rõ là đằng khác, Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Á chính là White Tập Diệu Doãn.
Lâm Ngôn Hi không nhịn được lộ ra vẻ thất vọng, nếu biết trước, mọi chuyện chắc đã tốt hơn nhiều, cô và cha cũng không cần phải giằng co mãi như vậy. Mặc kệ ai đúng ai sai, làm cha tức giận đến vậy, thật ra kẻ làm con như cô trong lòng rất áy náy.
“Ngôn Hi, tuyệt đối không được để Red biết cha cô giúp cô sắp đặt đối tượng là Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Á, Red rất ghét Tập đoàn Đế Á, anh ấy bảo bọn họ là cường hào ác bá ức hiếp công nhân. Nếu như cô để cho anh ấy biết, khó bảo đảm anh ấy sẽ không kích động đi tìm người ta cãi lộn, đến lúc đó mọi chuyện càng phiền phức hơn nữa.” Ngoài mặt Tân Tránh làm bộ lo lắng sợ hãi nhưng thật ra trong lòng thì đang sung sướng ngất trời, bình thường Red rất hả hê nhìn anh bị tai họa ập xuống đầu, bây giờ anh nên đáp lễ một chút, để Red cũng được cảm nhận cái gì gọi là họa trời giáng.
Lâm Ngôn Hi vội vàng gật đầu một cái, hoàn toàn không biết mình đã rơi vào bẫy của Tân Tránh.
Đến lúc này như chợt nhớ ra điều gì, Tân Tránh đột nhiên hét lớn: “Nguy rồi! Tôi quên nói cho cô biết, Red không tìm được cô, sốt ruột đến độ gọi điện nhờ tôi đi tìm cô, tốt nhất cô mau gọi điện thoại cho anh ấy, coi chừng anh ấy lo lắng quá mức mà lên cơn đau tim thì nguy.”
Lâm Ngôn Hi ngẩn người, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, chuyện quan trọng như vậy sao không nói ngay từ đầu mà mãi đến bây giờ mới nói?
“Ngôn Hi, cậu sang thư phòng của mình ở gian bên cạnh mà gọi điện, chỗ đó tương đối yên tĩnh.” Lôi Hạnh Nhi chỉ vào một cánh cửa gần đó, “Đừng quên nói cho Tề ca biết, trước khi anh ấy về cậu tạm thời ở lại đây, bây giờ tớ muốn cậu tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì.”
Không biết Tân Tránh cố ý hay thật sự sơ ý quên mất, Lâm Ngôn Hi bước nhanh theo hướng Lôi Hạnh Nhi vừa chỉ.
Đợi bóng dáng Lâm Ngôn Hi khuất sau cánh cửa phòng, Lôi Hạnh Nhi lập tức làm bộ rất có tinh thần trượng nghĩa, “Tân ca, làm người phải phúc hậu một chút, ngay cả anh em tốt của mình cũng muốn hại chết, điều này rất không nên đâu!”
“Em cũng mới nói láo đấy thôi!” Tân Tránh dù bận vẫn ung dung nói.
“Nghiêm túc mà nói, em chỉ không thừa nhận có quen biết Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Á thôi, không có nói láo đến tận trời như ai đó, một ngày nào đó sự việc bị bại lộ, Tề ca ghi sổ tính nợ cũng không tới lượt em.”
“Điều này cũng khó nói, em cũng được coi như là đồng lõa, em nghĩ xem, có đồng phạm nào lại bị gạt sang một bên không?”
“Muốn thoát khỏi tai họa này cũng dễ thôi, chỉ cần chạy đi tố cáo với Tề ca là được rồi, coi như em là đồng phạm cũng được, có thể ấy công chuộc tội!”
Ánh mắt Lôi Hạnh Nhi như tên trộm gian xảo nhìn anh cười cười, Tân Tránh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hỏi thẳng cô: “Có phải em lại muốn thừa cơ lừa gạt anh phải không?”
Cô sửa lại: “Về căn bản, em sẽ không nói là lừa gạt, em chỉ nói là lợi dụng lẫn nhau thôi.” Cái tốt không ai chê nhiều cả, hơn nữa nghĩ đến việc cô có thể thỏa thích yêu cầu người ta làm mọi việc theo ý mình, cảm giác đó thật sự rất phấn khích!
“Coi như em lợi hại!” Đụng phải cái con tiểu yêu Lôi Hạnh Nhi này đến Tân Tránh cũng phải giơ cờ đầu hàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vừa nghe được điện thoại của Lâm Ngôn Hi gọi đến, Tề Hàn Tinh như được ăn ‘Định Tâm Hoàn’, cả người liền bình tĩnh lại, “Em đừng làm anh lo lắng nữa được không? Tim anh bị em hù dọa sắp ngừng đập rồi.” Anh nhẹ nhàng quở trách cô, giọng nói vẫn còn đầy nỗi lo lắng.
“Em xin lỗi, em gặp Lôi Hạnh Nhi trên đường, cô ấy mời em tới nhà chơi, em nghĩ anh ban ngày chắc không gọi điện thoại về được nên định sẽ gọi lại cho anh sau.”
“Sáng nay anh chụp hình xong rồi, nếu như phim ảnh không có vấn đề gì thì ngày mai anh có thể về Đài Loan rồi.”
“Có muốn em ra sân bay đón anh không?”
Tề Hàn Tinh đấu tranh tư tưởng một lúc, ngâm nga hồi lâu, rốt cuộc nói: “Em ở nhà thì tốt hơn, anh sợ mình không nhịn được lại ôm hôn em mãnh liệt trước mặt mọi người, ngày mai lại lên báo, làm em lo lắng.”
Thấy anh chu đáo suy nghĩ cho cô như vậy, Lâm Ngôn Hi cảm động không nói nên lời.
“Ngôn Hi, sao em không nói gì?” Không nghe được giọng của cô, Tề Hàn Tinh không khỏi khẩn trương.
Lâm Ngôn Hi chậm rãi, nhỏ nhẹ nói: “Con người anh không đứng đắn chút nào.”
“Đâu phải anh không đứng đắn, anh nói thật mà, không tin ngày mai em ra sân bay đón anh đi thì biết.”
“Em không cần.”
“Được rồi! Anh đã dính vào nhiều chuyện rồi, bớt hù dọa em thì tốt hơn. Ngày mai em không được đi đâu cả, cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, có biết không?”
“Em biết rồi.”
“Ngôn Hi, có nhớ anh không?” Giọng điệu Tề Hàn Tinh dịu dàng, thâm tình hỏi cô.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Lâm Ngôn Hi hỏi ngược lại: “Lúc nào gọi điện về anh cũng hỏi em câu đó một lần, anh không cảm thấy mệt sao?”
“Anh thích nghe em nói đấy thì sao nào!” Anh giống như đứa bé làm nũng nói.
Đối diện với trò vô sỉ của anh, Lâm Ngôn Hi không thể làm gì được, rốt cuộc cũng chỉ có thể thuận theo ý anh, “Em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.”
Tề Hàn Tinh cười hài lòng, dặn dò cô: “Buổi tối không được chạy đi lung tung, anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Hàn Tinh, Hạnh Nhi sợ em ở một mình buồn chán nên muốn em tối nay ở lại ‘Tương Chi Viên’.”
“Cũng được, một mình em ở nhà anh cũng không yên tâm, ở lại ‘Tương Chi Viên’ có người chăm sóc, anh không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.”
“Hàn Tinh!” Đột nhiên Lâm Ngôn Hi dùng giọng điệu rất nghiêm túc gọi anh.
“Hả?”
“Em yêu anh.” Ngừng ba giây, Lâm Ngôn Hi vội vã nói tạm biệt rồi cúp máy.
Mặc dù điện thoại đã ngắt liên lạc nhưng Tề Hàn Tinh vẫn còn dán chặt tai vào điện thoại, không hề nhúc nhích hay có ý định buông điện thoại xuống. Một câu ‘Em yêu anh’ chắc chắn đã hớp hồn anh mất rồi, choáng váng đến ngây người, anh chẳng còn nhớ gì ngoài câu ‘Em yêu anh’ Ngôn Hi vừa nói.
Tề Hàn Tinh tâm trạng cực kỳ hưng phấn suốt đoạn đường từ sân bay về nhà, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra lúc nhìn thấy Lâm Ngôn Hi anh sẽ làm gì? Ôm hôn cô cuồng nhiệt, còn phải kéo cô lên giường yêu cô thật tốt, bất luận như thế nào, chỉ cần cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh là anh đã thấy hạnh phúc lắm rồi, quan trọng nhất là anh muốn cô nhắc lại thật lớn tiếng trước mặt anh câu ‘Em yêu anh’.
Kể từ chiều hôm qua nghe câu ‘Em yêu anh’ của Lâm Ngôn Hi, đầu óc anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ba chữ này, trong lòng không yên, cứ nôn nao mãi, anh nóng lòng muốn nhìn thấy cô đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, mạch lạc rõ ràng khẳng định lại một lần nữa tình yêu của cô đối với anh. Cho nên sau đó dù có gọi điện thoại về nhiều lần anh cũng không hỏi cô nữa, bởi vì anh chờ đợi giây phút gặp mặt cô sẽ trực tiếp nói với anh.
Vừa đi qua cổng, Tề Hàn Tinh đã vội vã gọi lớn tiếng: “Ngôn Hi.”
Anh bước nhanh vào trong sân liền nhìn thấy cô chạy từ trong nhà ra.
Thả hành lý trong tay xuống, Tề Hàn Tinh ôm lấy cô, miệng vội khóa đôi môi đỏ mọng của cô, điên cuồng mút chất ngọt trong miệng cô, nỗi nhớ nhung, tình yêu nồng nàn trong nháy mắt biến thành chiếm đoạt cùng dây dưa, ở trong miệng cô không ngừng đòi hỏi.
Tề Hàn Tinh cảm thấy tất cả thật đẹp, thật tuyệt vời, nhưng anh quên mất trên thế giới này có rất nhiều người không biết điều, không phá hư chuyện tốt của người khác thì nhất định không cam lòng.
“Hai người có thể chú ý kín đáo, giữ gìn hình tượng một chút không?” Tân Tránh lớn tiếng giả giọng phụ nữ, làm bộ lúng túng ngượng ngùng, lời nói truyền thẳng vào tai Tề Hàn Tinh và Lâm Ngôn Hi.
Lâm Ngôn Hi vội vàng đẩy Tề Hàn Tinh ra, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, cô vẫn cho rằng hành động thân mật ở chốn đông người thật không ra thể thống gì, cô không ngờ đầu óc mình cũng bị làm cho choáng váng, mất hết quy tắc chuẩn mực từ trước đến nay của cô.
Không hề cảm thấy ngượng ngùng như Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh tức điên người, anh hung hăng nhìn chằm chằm Tân Tránh, hận không bẻ gãy cổ hắn được, cái tên này lại chạy tới đây làm gì?
“Đúng vậy, đúng vậy, muốn hôn nhiệt tình cũng phải vào trong nhà, ngộ nhỡ ở ngoài này bị người đi đường nhìn thấy thì thật là xấu hổ!” Lôi Hạnh Nhi thò đầu từ sau lưng Tân Tránh ra xen vào nói.
Đưa mắt nhìn Lôi Hạnh Nhi, Tề Hàn Tinh chỉ muốn gào thét lên thật to đến chói tai, một tên không đủ, lại thêm một kẻ nữa cũng tới, hai tên này 200% đến đây tàn phá tính kiên nhẫn của anh.
“Không thể tưởng tượng được, một nhân vât của công chúng như anh lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy.” Tân Tránh lại bồi thêm một câu.
“Đúng thế! Anh phải biết, anh là thần tượng, mất hình tượng tức là mất chén cơm, đến lúc đó anh chỉ có thể đến nhà hàng của anh Diễm Văn làm bồi bàn thôi, thật đáng thương!” Lôi Hạnh Nhi chen vào phụ họa.
Cuối cùng không nhịn được nữa, Tề Hàn Tinh bực mình hỏi: “Tạo sao hai người lại ở đây?”
“Em nghe nói hôm nay anh trở về, cho nên dẹp hết công việc sang một bên, đặc biệt tới đây thăm anh.” Tân Tránh hùng hồn nói.
Tề Hàn Tinh cười lạnh, thôi đi, cái tên Purple này làm gì biết hai chữ ‘nhiệt tình’, nếu không có mục đích gì như lời nói thì không thể nào đặc biệt chạy tới đây thăm anh đâu. Còn con nha đầu này.... hai mắt anh sắc bén quay sang nhìn Lôi Hạnh Nhi, nó tới đây làm gì?
“Em sợ Ngôn Hi một mình buồn chán, hơn nữa gần đây nơi này an ninh không được tốt, cho nên em mới ở lại với cô ấy đợi anh về.” Vừa chạm phải ánh mắt của Tề Hàn Tinh, Lôi Hạnh Nhi nhanh chóng giải thích lý do cô ở lại, nhưng cô thật lòng có ý tốt, không yên tâm để Ngôn Hi một mình ở nhà.
“Gần đây nơi này an ninh không tốt?” Tề Hàn Tinh hơi nhíu mày, ánh mắt bất giác chuyển sang Lâm Ngôn Hi, tại sao Hạnh Nhi lại nói vậy, có phải Ngôn Hi đã xảy ra chuyện gì?
“Ý của Hạnh Nhi là nơi này gần đây hay bị ăn trộm.” Không muốn làm anh lo lắng, Lâm Ngôn Hi vội vàng giải thích.
Tề Hàn Tinh chau mày, gương mặt đầy vẻ hoài nghi, anh ở đây đã lâu lắm rồi, cũng không nghe nói nơi này bị ăn trộm, chỉ ngoại trừ một lần duy nhất bị ăn trộm, tên trộm đó không ai khác chính là Lâm Ngôn Hi.
“Sao mọi người cứ đứng bên ngoài nói chuyện vậy? Ngồi trong nhà không thoải mái hơn sao?” Không biết là vì cố ý giải vây giúp Lâm Ngôn Hi hay đột nhiên nghĩ đến, Tân Tránh đột nhiên thốt lên một câu.
“Vừa rồi không phải mi đứng chắn đường sao, nếu thấy trong nhà thoải mái thì tự đi vào nhà đi!” Tề Hàn Tinh tức giận nói, đã chạy đến đây làm kỳ đà cản mũi còn giả bộ tốt bụng hỏi han.
Lúc này Tân Tránh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói thêm lời nào, anh còn muốn ở lại đây ăn tối, nếu làm Tề Hàn Tinh tức giận quá mức thì đừng hòng được ăn.
Vén mái tóc hơi rối của Tề Hàn Tinh, Lâm Ngôn Hi dịu dàng nói: “Anh cũng mệt rồi, chúng ta vào nhà thôi.”
Tề Hàn Tinh gật đầu, một tay nắm tay cô, một tay nhấc hành lý đi vào trong nhà.
“Sao mà kém cỏi vậy.” Lôi Hạnh Nhi thở dài nhìn Tân Tránh bằng ánh mắt vừa thông cảm vừa khinh bỉ.
Tân Tránh hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: “Anh quân tử rộng lượng, không thèm so do tính toán với loại người hẹp hòi đó.”
“Buồn nôn!” Lôi Hạnh Nhi trợn mắt rên rỉ: “Đồ tự kỷ.”
Tân Tránh vẫn thường hay nói rằng, anh không chỉ là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, mà còn tài giỏi nhất, có phong độ đàn ông nhất. Nhưng mà trên thực tế, trừ gương mặt xinh đẹp hơn cả phụ nữ kia, anh chỉ cố ý tạo nên hình tượng cao quý cho mình, Lôi Hạnh Nhi thấy anh không có cái gì gọi là phong độ hơn người, sự thật thì keo kiệt hơn Tề Hàn Tinh nhiều, ít nhất Tề Hàn Tinh sẽ không ghi hận lâu, nhìn cái bộ dạng này của Tân Tránh đi, có cơ hội là lại lôi thù mới nợ cũ từ đời thuở nào ra tính sổ.
Liếc nhìn cô, Tân Tránh thì thầm: “Tiểu quỷ, đi vào.”
Lôi Hạnh Nhi nhìn anh làm mặt quỷ rồi nhảy nhót đi theo sau Tân Tránh vào phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến khi Tề Hàn Tinh thành công đuổi được hai kẻ phá đám Tân Tránh và Lôi Hạnh Nhi thì đêm cũng đã khuya.
“Hai tên này hành hạ người khác quá.” Anh không nhịn được oán trách một tiếng.
Lâm Ngôn Hi buồn cười nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, đột nhiên nghĩ ra điều gì liền nói: “Nhưng em lại rất hâm mộ anh.”
“Hâm mộ?” Tề Hàn Tinh kinh ngạc nhìn cô, Ngôn Hi mà anh biết là một người rất trầm tĩnh, cho dù đối mặt với chuyện gì cũng đều rất bình tĩnh nhưng vẫn không hề lạnh lùng. Lúc nào cô cũng cố chấp giữ nguyên tắc, lý lẽ của mình, không thể tin được cô lại thốt ra hai chữ này.
“Mặc dù các anh thường xuyên cãi nhau, nhưng tình cảm rất tốt, giống như tay chân vậy.”
Nghe lời nói ngưỡng mộ của cô, Tề Hàn Tinh kéo cô vào trong lòng mình, “Không cần phải hâm mộ, về sau em đi theo bọn họ thì tình cảm cũng sẽ giống như tay chân vậy.”
“Cảm ơn anh.” Tự đáy lòng cô nói lời cảm ơn anh, mặc kệ là thật hay giả, quan trọng nhất là tình yêu của anh làm cho cô rất cảm động.
“Không phải anh đang an ủi em đâu, là anh nói thật, em là người quan trọng nhất của anh, bọn họ đối với anh thế nào thì cũng đối với em như vậy, cái này gọi là ‘yêu ai yêu cả đường đi’.”
Lâm Ngôn Hi hài lòng dựa sát gò má vào lồng ngực anh, cười rất hạnh phúc.
Đột nhiên nắm lấy bả vai đẩy cô ra khỏi vòng tay của mình, Tề Hàn Tinh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Anh muốn nghe em nói lại một lần nữa.”
Bỗng nhiên bị anh hỏi một câu không đầu không đuôi, Lâm Ngôn Hi nghe không hiểu, hỏi ngược lại: “Nghe cái gì?”
“Là câu nói sau cùng hôm qua em nói trong điện thoại đó!” Tề Hàn Tinh tràn đầy mong đợi nhìn cô.
“Chiều hôm qua.... Tạm biệt?”
Ngẩn người ra, anh vừa sốt ruột vừa giận nói: “Không phải! Câu trước đó nữa.”
“Câu trước đó?” Vừa cau mày, vừa cắn môi suy nghĩ, bộ dạng cô như nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra.
“Không phải em mau quên vậy chứ?” Tề Hàn Tinh buồn bã nhìn cô, uất ức bĩu môi nói.
Lâm Ngôn Hi cười nhẹ một tiếng, đột nhiên cô rướn lên hôn đôi môi anh như chuồn chuồn đạp nước, dùng giọng điệu rất nghiêm túc, rất dịu dàng nói ra câu mà anh nóng lòng mong đợi: “Em yêu anh.”
Tâm tình vui vẻ hẳn lên, Tề Hàn Tinh nghịch ngợm hỏi lại: “Tại sao?”
“Là yêu anh, làm sao em biết tại sao?” Cô mỉm cười nhìn anh.
Véo nhẹ cái mũi của cô, giọng điệu Tề Hàn Tinh cưng chiều lên án nói: “Em càng lúc càng tinh nghịch, lại học theo lời nói của anh.”
“Cái này gọi là ‘gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’.”
“Vậy anh là ‘đèn’ hay là ‘mực’?”
Lâm Ngôn Hi suy nghĩ một chút, “Anh là ‘đèn’ đi!” Nói rồi, cô không nhịn được cười khanh khách.
Mê luyến nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, Tề Hàn Tinh chỉ mong cô có thể vĩnh viễn vui vẻ như vậy.
Ý thức được ánh mắt anh chứa đầy yêu thương nhìn mình, tiếng cười của Ngôn Hi nhạt dần, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn.
Đưa tay nâng cằm cô lên, Tề Hàn Tinh chậm rãi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở đôi môi, thăm dò vị ngọt ngào trong miệng cô.
Dần dần dịu dàng trở thành cuồng nhiệt, cuồng nhiệt đến mức không thể kìm nén được, dục vọng trong mắt lấy đi giác quan của hai người, biến thành khát khao như cuồng phong bã táp không ngừng dâng cao.
Nhanh chóng cởi quần áo của nhau, Tề Hàn Tinh ôm Lâm Ngôn Hi bước nhanh thả cô xuống giường, nóng bỏng dẫn cô đến vực sâu kích tình.
Nhìn Tề Hàn Tinh nằm bên cạnh vẫn chìm đắm trong giấc mộng, trong lòng Lâm Ngôn Hi dâng lên niềm hạnh phúc. Cô say sưa ngắm nhìn anh cười thật vui vẻ, chắc anh đang mơ thấy cuộc sống an nhàn ở một nơi bình yên xinh đẹp nào đó. Cô nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán anh một cái, cẩn thận không gây ra tiếng động bước xuống giường, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào người, sau đó lặng lẽ rời phòng ngủ đi xuống lầu.
Tối hôm qua thấy cảnh tượng Tề Hàn Tinh, Tân Tránh và Lôi Hạnh Nhi chung sống cùng nhau, cô chợt nghĩ đến em trai và em gái của mình. Bởi vì cô và Thần Hoan xa nhau một thời gian dài, không gian tạo thành khoảng cách. Thực ra cô cũng chưa từng nghĩ tới điều này, ngay cả cô cũng ít khi nhớ đến em gái Thần Hoan, dĩ nhiên là đừng nói đến Duy Giới, có lúc thậm chí cũng quên mất mình có một cậu em trai.
Tình cảm sâu sắc không phải có được trong một sớm một chiều, giống như một đóa hoa không được tưới nước thường xuyên sẽ dần dần héo tàn. Đáng lẽ ra cô nên thường xuyên gọi điện thoại cho Thần Hoan mới phải, dù sao cô cũng là chị.
Ngồi xuống sofa trong phòng khách, Lâm Ngôn Hi gọi về số điện thoại quen thuộc của nhà ở Los Angeles.
“Alo.” Giọng Lâm Thần Hoan uể oải rã rời từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Thần Hoan, là chị đây...”
“Ngôn Hi!” Tinh thần Lâm Thần Hoan nhất thời tươi tỉnh trở lại, cô nhanh nhảu hỏi: “Bây giờ chị ở đâu? Chị có khỏe không? Cha mẹ sang Đài Loan rồi, chị phải cẩn thận một chút, nghe nói cha đã tìm ra tung tích của chị rồi, lúc nào ông ấy cũng có thể phái Rober đi bắt chị...chị......”
“Thần Hoan, hôm qua chị đụng phải Rober rồi, thiếu chút nữa bị anh ta tóm được, may nhờ một người bạn xuất hiện kịp thời mới giúp chị thoát được.”
“Thật tốt quá!” Thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, Lâm Thần Hoan hả hê nói: “Cái tên Rober nhất định là tức chết, để chị bỏ trốn hai lần liên tục, đúng là không còn mặt mũi nào.”
“Thật ra anh ta cũng đáng thương.....”
“Hắn thì có cái gì mà đáng thương? Hắn nối giáo cho giặc, vẽ đường cho hươu chạy, đáng đời....”
Lâm Ngôn Hi thở dài nói: “Thần Hoan, cha không nên làm như thế, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha chúng ta, em đừng mở miệng ra là nói ông ấy giống như một kẻ cực kỳ xấu xa phạm tội ác tày trời có được không? Không nói chuyện này nữa, bây giờ em thế nào? Nghe Rober nói, cha không cho phép em trở lại Đài Loan.”
“Đúng vậy! Cùng lắm thì em không để ý tới cha, em thật sự rất muốn sang Đài Loan, là ai cũng đừng hòng ngăn cản em. Ông ấy cho rằng lấy mất thẻ tín dụng của em, mỗi ngày chỉ phát cho em chút xíu tiền tiêu vặt là có thể quản được em sao, cha coi thường em quá.”
“Thần Hoan, em đừng xía vào chuyện của chị nữa, an phận mà lo học hành chuẩn bị tốt cho tương lai của em đi, chị nhớ hình như em cũng sắp tốt nghiệp phải không?”
“Em đã lấy được bằng rồi, bây giờ em muốn làm gì là tự do của em, hơn nữa em cũng nghĩ đến một cách có thể ép cái tên Tổng giám đốc đó cự tuyệt hôn sự này rồi. Chị cứ đợi đấy, không bao lâu nữa em sẽ giúp chị giải quyết toàn bộ vấn đề một cách êm đẹp.”
“Thần Hoan, em nghe cho kỹ, đừng xía vào chuyện này nữa, cũng đừng thay chị quan tâm chuyện này nữa, chị đã....”
“Ngôn Hi, em không nói chuyện với chị được nữa rồi, cái tên tiểu tử thối Duy Giới kia xuất hiện rồi, nó là tai mắt của cha, đặc biệt đối nghịch với em, nếu để nó biết em gọi điện cho chị nhất định sẽ đi tố cáo với cha, em cúp máy đây, bye bye!”
Chậm rãi buông điện thoại xuống, Lâm Ngôn Hi lo lắng khẽ nhíu mày, tính cố chấp của Thần Hoan cũng chẳng thua kém mình, nhưng mà nó chưa bao giờ làm việc theo nguyên tắc, luôn tự ý hành động, chỉ mong nó đừng quá lỗ mãng mà làm liều.
“Có phải em có chuyện gì giấu anh phải không?” Không biết Tề Hàn Tinh đã ở trong phòng khách từ lúc nào, vẻ mặt anh có vẻ nghiêm túc nhìn cô.
“Hàn Tinh!” Lâm Ngôn Hi lúng túng không biết làm thế nào liền đứng dậy khỏi ghế salon.
Tề Hàn Tinh đi tới trước mặt, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Anh phát hiện sự hiểu biết của anh đối với em càng lúc càng ít, trừ em ra trong nhà này còn ai nữa đâu. Em là chị cả, em hai mươi hai tuổi, em rất có gia giáo, em có tài nấu nướng rất ngon, được học từ Bà quản gia trong nhà, còn nữa, cái người này rất hay dạy bảo người khác, trừ những cái đó ra anh không biết gì nữa cả. Nhưng em, em biết tất cả mọi chuyện của anh, thậm chí mẹ anh em cũng đã gặp rồi, em không thấy là bất công cho anh lắm sao?”
“Thật xin lỗi, em chưa từng nghĩ sẽ che dấu anh điều gì, chỉ là con người của em từ trước đến giờ không quen chủ động, cũng không quen bày tỏ tâm sự với người khác bao giờ.”
“Anh không phải người ngoài, anh là chồng tương lai của em!” Tề Hàn Tinh không vui kháng nghị nói.
Lâm Ngôn Hi kéo anh ngồi xuống ghế, nói: “Em nói trước, anh phải đồng ý với em một việc, nếu em nói chuyện gì anh không thích nghe, anh tuyệt đối không được tức giận.”
Cảm thấy vô cùng hoang mang nhưng Tề Hàn Tinh vẫn gật đầu một cái.
Lâm Ngôn Hi bắt đầu nói về những thành viên trong gia đình mình, Bà quản qia dạy cô cách xử sự như thế nào, từng ly từng tí trong cuộc sống của cô,.... cho đến chuyện cha định đoạt hôn sự cho cô.
“Thật là quá đáng!” Tề Hàn Tinh tức giận thở hổn hển kêu lên, “Anh muốn đi tìm ông ấy nói cho ra lẽ, tại sao ông ấy có thể gả em cho người khác được, em là vợ anh!”
“Anh tỉnh táo lại một chút được không?”
“Người ta sắp cướp mất vợ của anh, em bảo anh bình tĩnh thế nào?” Lòng anh nóng như lửa đốt la ầm lên.
“Anh mới đồng ý với em sẽ không tức giận mà....”
“Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ.” Tề Hàn Tinh hùng hồn cắt ngang lời cô.
“Anh.... Sớm biết vậy em đã không nói cho anh.”
Gương mặt anh tủi thân nhìn cô, bĩu môi nói: “Còn không phải vì anh yêu em sao?”
Cô biết nếu như không yêu cô, phản ứng của anh sẽ không kịch liệt như vậy, nhưng..... Cô thở dài, kiên nhẫn nói: “Em cũng yêu anh, ngoại trừ anh ra em không lấy ai cả.”
“Vậy chúng ta nên đi tìm ông ấy nói chuyện phải trái, trừ phi...” Tề Hàn Tinh đột nhiên trở nên đứng đắn, “Em không quan tâm chúng ta có nhận được lời chúc phúc của ông ấy cho chúng ta hay không.”
“Đương nhiên em quan tâm, mặc kệ cha thất vọng về em như thế nào, ông ấy cũng là cha em.”
“Đúng vậy, anh nhất định phải cho cha em thấy, chỉ có anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho em, nếu ông ấy yêu thương em, thật sự quan tâm em, ông ấy sẽ không gả em cho người khác.”
“Nhưng mà, nếu như ông ấy cố chấp không chịu nhượng bộ thì sao?”
“Cái này còn phải xem quyết định của em, em có thể lập tức gả cho anh, hoặc là tiếp tục lẩn trốn cha em, đến khi ông ấy không ép buộc gả em cho người khác nữa, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện chúc phúc cho chúng ta, nhưng mà việc này không được gấp, mọi việc phải đợi gặp được cha em rồi tính sau.”
Thấy Tề Hàn Tinh quan tâm mình như vậy, Lâm Ngôn Hi rất cảm động, cô gật đầu nói: “Chúng ta phải đi tìm cha em, nhưng mà anh phải nhớ, tuyệt đối không được làm cha em tức giận.”
“Anh biết rồi, anh không phải người làm việc theo theo cảm tính mà không suy nghĩ, dù gì ông ấy cũng là cha vợ tương lai của anh, anh nào dám đắc tội.”
“Vậy chúng ta đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.