Thời còn đi học, anh cũng vậy . Cũng yêu vẩn vơ một cô bạn gái xinh đẹp cùng lớp, cũng lén bỏ thư vào trong ngăn bàn, có khi còn táo bạo hơn, nhân giờ ra chơi, lén mở cặp của cô ta nhét thư vào trong đó. Rồi hồi hộp đợi chờ. Rồi tha hồ tưởng tượng. Ðến khi cô bạn nói tiếng "không" lạnh lùng và kênh kiêu, anh cũng thấy tâm hồn "tan nát", cũng về nhà nằm "ốm tương tư". "ốm tương tư" nhưng mà không bỏ học. Anh vẫn ôm cặp đến lớp, ngượng ngùng, mắc cỡ tránh nhìn mặt "đối phương" trong suốt một thời gian dài . Tình cờ bốn mắt gặp nhau, anh cảm thấy "quê quê", mặt đỏ tới mang tai ...
Nhưng mọi chuyên chỉ đến thế thôi . Rồi anh lại "yêu" một cô gái khác, lại có dịp lén mở cặp cô ta và đợi đến khi cô ta thốt lên tiếng "không" tai họa kia thì lại về nhà năm "ốm tương tư" tiếp tục ...
Vâng, chỉ thế thôi . Chẳng có chuyên đeo dai như đỉa . Chẳng có chuyên tái bút trong thư "rồi nhà ngươi sẽ ân hận". Chẳng có chuyên bỏ học. Chẳng có chuyên tìm đến một kẻ thứ ba để hăm he "mày không được đến quán này nữa" ... Vì vậy, anh cảm thấy bối rối trước những biểu hiên của Hùng quăn. Anh cảm thấy buồn lòng vì không hiểu được nó. Và nó, nó cũng không hiểu được anh. Hiên nay, Hùng quăn vẫn coi anh là nguyên nhân của viêc Cúc Hương từ chối tình cảm của nó.
Tất nhiên rồi anh sẽ gặp nó ... Khi nãy ở trong quán, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-sinh/2937710/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.