Mặc dù rất cảm kích về chiếc áo lính thủy, Xuyến vẫn cảm thấy ấm ức về anh, nhất là về cái "thân thế và sự nghiệp" mơ hồ của anh. Cho đến nay, Xuyến, Thục và Cúc Hương chỉ mới biết đó là một anh chàng đẹp trai (chọc quê),tuổi con ngựa (đoán mò) và thất nghiệp (do anh chàng tự khai nhưng chắc gì đã đúng!) Còn ngoài ra, không đứa nào biết gì thêm về anh cả.
Trong khi đó, chẳng biết anh điều tra bằng con đường bí mật nào mà lại biết khá rõ về bọn họ. Càng nghĩ, Xuyến càng thắc mắc. Thắc mắc nhưng không giải đáp được, Xuyến đâm ra tức mình.
Xuyến nói với Thục, giọng ấm ức:
- Vậy là bọn mình đã thua 0 - 1.
Thục không hiểu:
- Làm gì mà thua? Mà thua ai?
- Thua anh chàng Gia chứ thua ai!
Thục ngây thơ:
- Sao lại thua anh ta? Thua cái gì?
Cúc Hương nhạy hơn Thục. Nó hiểu liền:
- Anh ta biết rành về tụi mình, trong khi tụi mình mù tịt về anh ta, vậy là thua chứ là gì nữa!
- Ừa hén! - Thục gật gù.
Xuyến liếc xéo Thục:
- Mày lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, cứ như đang ở trên mây!
Thục vùng vằng:
- Thì tao ở trên mây, còn mày với con Cúc Hương ở dưới đất. Tụi mày muốn làm gì thì làm!
Cúc Hương giảng hòa:
- Thôi, đừng cãi nhau nữa! Nhiệm vụ hàng đầu của tụi mình bây giờ là phải xác định xem anh chàng...
Thục ngó Cúc Hương:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-sinh/2937703/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.