Do các nàng ít cmt nhận xét truyện nên chán dễ sợ →→ nhớ cmt nhận xét cho tg nha luônsẵn lòng nghe dù chê hay khen để tg rút kinh nghiệm
***Vào truyện***
Ngáp một cái cô luộm thuộm bước vào nhà vệ sinh mà không để ý có người đang nhìn mình. Chợt nhớ tới bộ đồ cô thò mặt ra.
_ Bàn chải, khăn lông và đồ làm ơn- Lười biếng dựa người vào cánh cửa chờ anh đi lấy đồ cho mình. Xách cái giỏ giấy mà anh đưa bước vào nhà tắmbắt đầu vệ sinh thân thể. Khoảng 20' sau cô xách đống đồ dơ của mình cho người hầu rồi cuối chào một cái bước ra khỏi BT Dạ gia. Còn không quênđể lại tấm giấy note cho anh.
Trên đường đi về nhà cô lại suynghĩ vẫn vơ có lẽ cô quên ảnh thật rồi. Đúng vậy! Đối với người bìnhthường là quá nhanh nhưng với cô nó quá chậm. Kiếp trước cô cần một tuần để khóc, một năm để bình ổn lại thì bây giờ một ngày cũng là quá nhiềuđối với cô. Bước vào BT Hàn gia mọi người luôn miệng hỏi han chỉ tríchquan tâm nó làm cô cảm thấy thật yên bình trong lòng thoáng qua tia vuimừng nhưng khuôn mặt chẳng có tí cảm xúc. Mặc cho mọi người vâng có cảchúng người hầu xoay tới xoay lui kiểm tra.
Nhận điện thoại từLâm Tuyết Linh cô lại bị điếc lỗ tai với tiếng hét của Linh tỷ nhà taquả là một ngày vượt quá sức chịu đựng của con người.(Tg: Linh tỷ xuirồi *Che miệng cười khúc khích*)
_ Câm ngay!!! Làm gì mà hétthế!!! Có hai ngày mà làm như trời sập không bằng!!!... Bla...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-sat-thu-xuyen-qua-nu-phu/1632588/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.