Uyển Nhiên bị lời nói thẳng thắn của mình làm cho đờ đẫn. Rõ ràng là tiếng lòng nhưng lại phát ra thành tiếng nói, rõ mồn một.
Cô nhìn vào ánh mắt hắn, biết là lần này đã không còn đường nào trốn thoát nữa rồi.
Trên xe không chỉ có mỗi hai người mà còn có cả Dục Sơ, cô nói ra một câu trơn tru quá mức, chắn chắn anh lái xe cũng có thể nghe được.
Trình Chấn Dạ nhìn cô mà không nói gì, nhưng trong đáy mắt hắn rõ ràng đã bị làm cho dao động.
Rất thẳng thắn, hắn rất thích!
Dục Sơ khẽ đưa mắt nhìn sang kính chiếu hậu, không khí có vẻ nóng hơn rồi.
Ánh nắng vàng bên ngoài chiếu sâu vào trong xe, phản chiếu lên hai người họ, trông cứ như ánh hào quang của hai người có tình yêu vậy.
Uyển Nhiên cảm giác như đã làm ra chuyện gì có lỗi mà chột dạ khẽ quay người sang hướng khác, hai gò má ửng hồng lên.
Cô xấu hổ tạm thời không cần nghe hắn nói gì cả, và hắn cũng không nói gì thật. Nhưng người đàn ông này sao không có chút phản ứng gì hết vậy?
Trình Chấn Dạ không nói gì, hắn cũng ngồi thẳng lại, như vừa rồi mới nghe một chuyện hết sức bình thường.
Thật sự hắn không để tâm gì đến nó sao?
Bầu không khí trong xe yên tĩnh, ngưng đọng suốt cả đoạn đường đi. Dục Sơ đánh lái một vòng đi thẳng xuống hầm để xe của toà nhà. Anh tắt máy đi, đồng thời nâng kính cửa sổ của chiếc xe rồi đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng tới nơi. Uyển Nhiên thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-sac-va-ong-trum/295564/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.