Chương trước
Chương sau
Anh trai sao?

Dục Sơ là anh trai của Kiều Nhược Tuyết?

Uyển Nhiên nheo hai mắt đờ đẫn ra một hồi, cuối cùng cũng có thể lý giải được lý do Dục Sơ tại sao lại làm như vậy với cô rồi.

Trình Chấn Dạ có biết chuyện này không, anh ở bên hắn lâu như thế, không lẽ hắn không điều tra, không biết được gì ư?

Nhưng mà tại sao, hà cớ gì phải như thế? Bắt cô đến đây để làm gì chứ?

Trong đầu bây giờ hàng ngàn câu hỏi được đặt ra, cô đã không còn quan tâm đến việc tiếp theo mình có gặp phải nguy hiểm gì không nữa.

Nơi này chính xác là một căn biệt thự khá xa hoa, chỉ là không có người sống ở đây nên cảm giác lạnh lẽo hơn rất nhiều.

“Mục đích của cô là gì, cô định giết tôi để có thể ở bên cạnh Chấn Dạ sao?”

Trong lúc này điều cô nghĩ được cũng chỉ có thế, cô không hiểu rõ Kiều Nhược Tuyết, thứ duy nhất cô biết về cô ta trước giờ là cô ta có tình ý với hắn. Và trước giờ những điều mà cô phải chịu do Kiều Nhược Tuyết gây ra chẳng phải đều là vì hắn hay sao?

Kiều Nhược Tuyết nghe xong thì bật cười đi vòng đến chỗ Uyển Nhiên, ngón tay dài lướt ngang qua cằm cô, “Nếu là lúc trước thì chắc chắn là như thế rồi, nhưng bây giờ thứ tôi cần không chỉ là cậu ấy nữa…”

Cô ta ngừng một chút rồi nói tiếp, “Có lẽ cậu ấy sẽ không dễ dàng đồng ý đưa cho tôi đâu, cho nên tôi mới cần dùng tới tính mạng cô để đổi.”

“Thủ đoạn bỉ ổi như thế mà cô có thể làm ra sao?”



Sắc mặt Kiều Nhược Tuyết đanh lại. Đã đi tới ngày hôm nay rồi, còn gì để sợ nữa chứ.

Dục Sơ nhìn hai người phụ nữ trước mặt, không nói gì mà lặng lẽ quay đi.

Cho dù là Kiều Nhược Tuyết hay là Lộ Uyển Nhiên, anh cũng đều cần phải bảo vệ…

“Hừ, tôi cũng muốn biết người như Trình Chấn Dạ rốt cuộc có thể yêu cô nhiều đến mức nào.”

Uyển Nhiên sững người nhìn theo bóng lưng Kiều Nhược Tuyết khuất dần, nỗi bất an trong lòng lại trỗi dậy.

Rốt cuộc là cần gì mà phải dùng đến cô để uy hiếp hắn vậy chứ, liệu rằng hắn có gặp nguy hiểm gì không?

Không sao đâu, không sao cả, vì hắn chính là Trình Chấn Dạ nên sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.

Uyển Nhiên tự trấn an mình bằng một câu nói, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đang đập mạnh không thể kiểm soát.

Sau khi Kiều Nhược Tuyết đi rồi các góc tường bên ngoài đều có những người đàn ông đứng canh chừng. Có phải là đánh giá cao cô quá rồi không, trói cô như trói gà thế này thì còn lo cô chạy được kiểu gì mà gọi nhiều người tới vậy chứ.



Tạ Nhân Phi ngồi ở ghế lái phụ nắm chặt dây an toàn, đôi mắt vô lực nhìn cảnh vật không ngừng lay chuyển trước mắt. Anh nhìn sang người “tài xế” bên cạnh, bất lực không biết nên mở lời thế nào.

Tốc độ thế nhanh này làm lục phủ ngũ tạng của anh sắp văng ra ngoài hết rồi.

“Chấn Dạ, bình tĩnh lại đi chậm thôi. Chúng ta vẫn chưa biết được vị trí chính xác của Uyển Nhiên, cứ đi tìm thế này cũng không phải là cách.”

Những người hắn bảo đi tìm trước đó vẫn chưa có tin gì, và hắn quả thực cũng chưa thể đoán ra được cô đang ở đâu, mà người đứng sau lại là Kiều Nhược Tuyết nên hắn cũng không chắc lắm phán đoán của mình. Nếu là Kiều Nhược Tuyết của trước kia thì dễ dàng hơn nhiều, nhưng cô ta bây giờ như là đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

Điện thoại bỗng vang lên tiếng chuông thông báo, nhận được một tin nhắn từ email. Trình Chấn Dạ giảm tốc độ đồng thời mở hộp thư, vẫn là một tin nhắn nặc danh với nội dung: “Căn biệt thự ở phía Nam ngoại ô, bất động sản duy nhất Hoắc Lâm để lại cho Kiều Nhược Tuyết.”

Chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu chữ đó nhưng lại chứa nhiều ẩn ý khác nhau.

Tạ Nhân Phi ngó sang, “Có ý gì vậy, là ai gửi vậy?”

Trước mắt thì chắc chắn rằng Uyển Nhiên đang ở căn biệt thự được nhắc đến trong này, trong một chút cảm xúc hỗn loạn hắn lại có một chút tự tin, tin rằng tin nhắn này không phải là lừa đảo.



Về việc Hoắc Lâm vẫn để lại căn biệt thự ngoài này cho Kiều Nhược Tuyết thì đúng là lần đầu hắn biết thật.

Trình Chấn Dạ nhắc Tạ Nhân Phi bám chắc vào sau đó chiếc xe lập tức quay đầu phóng vụt đi. Từ đây đến chỗ đó mất hơn nửa tiếng, hắn phải thật tranh thủ mới được.

“Biết được vị trí rồi cậu không định gọi báo cảnh sát ư?”

“Đám cảnh sát đó không làm được đâu.”

Hơn nữa Kiều Nhược Tuyết chắc chắn đã chuẩn bị cả rồi, không dễ đối phó. Đám cảnh sát tép riu đó thì cũng chẳng đáng là gì.

Đối phó với Kiều Nhược Tuyết trên đời này có lẽ cũng chỉ có Trình Chấn Dạ.

Chiếc xe dừng trước căn biệt thự phía Nam ngoại ô đã hơn mười hai giờ trưa. Trước cổng lớn biệt thự có bốn người đàn ông mặc vest đen đứng canh, nhìn thoáng vào bên trong đã thấy có vô số chiếc camera phủ khắp, khoa trương còn hơn cả những viện bảo tàng trưng bày bảo vật quốc gia nữa.

Trình Chấn Dạ và Tạ Nhân Phi vừa bước đến thì hai người đàn ông kia đã tiến lên chặn lại không cho bất cứ ai vào trong khi chưa có sự cho phép của chủ nhân.

Tạ Nhân Phi có chút nóng nảy khi bị chặn đường liền lên tiếng, “Gọi chủ nhân của các người ra đây.”

Từ bên trong một người đàn ông bước ra, trông thấy dáng vẻ quen thuộc ấy thực sự bước đến không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào.

“Dục Sơ? Đó chẳng phải Dục Sơ sao, Chấn Dạ cậu có thấy không, không phải tôi nhìn lầm chứ?”

Trình Chấn Dạ im lặng không trả lời. Ngay từ khi Dục Sơ chỉ vừa mới xuất hiện từ bên trong, hắn đã nhận ra rồi.

Quả nhiên là sự thật, luôn luôn rất tàn nhẫn!

“Dục Sơ, sao cậu lại ở đây? Cậu làm gì mà tôi gọi mãi không bắt máy vậy hả!”

Cho đến khi đám vệ sĩ canh cửa vừa nhìn thấy Dục Sơ đã vội cung kính cúi đầu thì lúc này Tạ Nhân Phi mới sửng sốt nhận ra.

Lẽ nào…

Trái ngược với anh, Trình Chấn Dạ lại rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh là đằng khác. Một sự yên lặng đến đáng sợ bao trùm lấy hắn, con ngươi như đáy vực sâu thẳm muốn nuốt chửng mọi thứ rơi vào vậy.



“Dục Sơ tên khốn này! Cậu là sao vậy hả?”

Không quan tâm đến Tạ Nhân Phi đang như muốn phát điên, Dục Sơ cũng lại bình tĩnh bước đến trước Trình Chấn Dạ. Vẫn như lúc trước, anh vẫn dành sự tôn trọng đặc biệt cúi đầu với hắn.

“Mời cậu Trình vào trong.”

Tới thời khắc này thì xác định được rồi, tin nhắn nặc danh đó đều do anh gửi đi.

“Ngoại trừ cậu Trình, những người khác không được phép vào trong.”

Tạ Nhân Phi nghe vậy thì lại càng thêm tức giận đi đến túm lấy cổ áo Dục Sơ, “Cậu đang nói gì vậy, cậu có biết cậu đang làm gì không hả. Kẻ phản bội!”

Là tại hắn nhẫn tâm hắn tàn nhẫn quá sao, để rồi đến ngày hôm nay lại bị chính thân tín quay lại đâm mình một nhát. Như hắn đối xử với anh tệ hơn một chút, thì kết quả ngày hôm nay có vẻ sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều đúng không…

Trình Chấn Dạ kéo Tạ Nhân Phi lùi về sau để không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Anh vốn không giỏi đánh đấm, đối với đám người ở đây có lẽ chỉ vài cước đã bị hạ gục, Dục Sơ cũng là đang nhường, anh lại càng không phải đối thủ của Dục Sơ.

“Cậu đợi ở ngoài đi.”

“Chấn Dạ, cậu không thể vào trong đó một mình được.”

Hắn đã bước vào khuôn viên biệt thự rồi.

Từ lúc hắn bước vào, hắn đã xác định hôm nay cũng sẽ là ngày phải đổ máu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.