Uyển Nhiên đã ở trong nhà tĩnh dưỡng ba ngày liền rồi không ra được ra ngoài, không được vận động khiến cô cảm thấy bản thân sắp trở thành người vô dụng tới nơi.
Trình Chấn Dạ có cuộc họp quan trọng nên đã ra ngoài từ sớm, thế là chỉ còn mỗi mình cô ở nhà với đám người làm nhạt nhẽo kia.
“Cô chủ, cô Thẩm đến rồi.”
“Thẩm Tuyên sao?”
Nghe tới đây đôi mắt Uyển Nhiên liền sáng lên, như tìm thấy một nguồn hi vọng mới.
Không ngoài dự đoán, Thẩm Tuyên đã bị Uyển Nhiên dùng những lời lẽ ngon ngọt để năn nỉ đưa cô ra ngoài.
Cứ đi trước đã rồi tính, lúc về hắn muốn xử trí cô thế nào cũng được, nhưng mà hắn sẽ chẳng làm được gì cô đâu!
“Ra ngoài thôi mà trông em vui tới vậy sao?”
Cô nhìn Thẩm Tuyên, vẻ mặt có chút đáng thương gật đầu, “Chị không biết đâu, trong mắt Trình Chấn Dạ em bây giờ cứ như vẫn còn là bệnh nhân vậy...”
“Đó cũng chỉ vì anh ấy lo lắng cho em thôi, chắc là em hiểu mà, đối với người đàn ông họ Trình đó em quan trọng đến chừng nào.”
Là quan trọng nhất, còn hơn cả mạng sống của hắn nữa.
Cũng chỉ vì hắn quá yêu cô nên mới sợ cô bị tổn thương lần nữa, nên mới lo lắng cho cô từng chút một.
Uyển Nhiên bước đi chậm lại, khẽ thở dài.
Chỉ là cô không muốn hắn lao lực quá độ, hắn còn biết bao nhiêu chuyện để làm mà trong lòng còn phải lo lắng cho cô nữa, cô không muốn trở thành gánh nặng của hắn đâu.
“Con người của Trình Chấn Dạ thì chị không hiểu rõ lắm, nhưng người đàn ông như anh ấy một khi đã yêu thì bất cứ chuyện gì cũng có thể làm ra để bảo vệ người mình yêu...”
Tình yêu của Trình Chấn Dạ rất cuồng nhiệt nhưng không có ý chiếm hữu, một tình yêu vừa nhẹ nhàng vừa mang lại một cảm giác an toàn, chính là điều cô cảm nhận được khi ở bên cạnh hắn suốt thời gian qua.
Hắn hoàn hảo đến mức không có gì phải bàn cả.
Uyển Nhiên tự nhiên cảm thấy vui vẻ hẳn lên, lại yêu hắn nhiều hơn nữa.
“Cô Lộ Uyển Nhiên.”
Đang trò chuyện với Thẩm Tuyên thì bỗng nhiên tiếng nói của người đàn ông chen ngang, cô nhìn sang thì thấy hai người đàn ông đứng cách đây không xa.
Không phải chỉ vừa ra ngoài thôi là đã có chuyện thật chứ?
Ôn quản gia và Hoắc Lâm tới rồi...
Uyển Nhiên và Thẩm Tuyên nắm chặt tay nhau, trong lòng tràn ngập cảm giác bất an. Không phải họ đến để trả thù đấy chứ, trả thù vì Kiều Nhược Tuyết bị sảy thai?
“Cô không cần phải sợ, tôi không có ý xấu gì cả.”
Sống trên đời nhiều năm vậy rồi, bây giờ ông mới thực sự để ý đến ánh nhìn của người khác. Hóa ra ánh mắt mọi người nhìn ông, đều mang một dáng vẻ sợ hãi như thế?
“Hôm nay tôi đến đây là để... thay mặt vợ tôi Nhược Tuyết xin lỗi cô.”
Hai cô gái khó hiểu nhìn nhau, như muốn hỏi họ vừa nghe thấy lời gì vậy.
“Kiều Nhược Tuyết quá ngông cuồng, trước đây tôi lại không để ý mà càng chiều chuộng nên mới khiến cô ấy ngạo mạn như vậy, cũng như cư xử không đúng với cô Lộ đây...”
“Đúng là cô ấy đã gây ra quá nhiều chuyện, điều này tôi không có lời nào để phủ nhận, nhưng một phần lỗi cũng nằm ở ông già này. Tôi xin lỗi, xin lỗi cô cũng như Chấn Dạ...”
Nếu để Trình Chấn Dạ nghe thấy mấy lời này chắc hắn tức chết mất. Hồi đó những việc Hoắc Lâm làm ra với mẹ của hắn còn không hề có một lời xin lỗi, thế mà nay vì Kiều Nhược Tuyết lại có thể làm ra chuyện này. Là có nên ngưỡng mộ Kiều Nhược Tuyết không, hay là Hoắc Lâm già cả nên hồ đồ rồi?
...
Sau khi trở về nhà cô không kể với hắn nghe chuyện mình đã gặp Hoắc Lâm và hắn cũng không biết chuyện cô ra ngoài. Cô không có ý dối hắn đâu, cũng không có việc gì nên không cần nói ra để hắn thêm lo lắng.
“Em no rồi, không ăn nổi nữa đâu...”
“Ngoan nào, một bát canh này nữa thôi.”
Hắn không thấy bộ dạng cô dạo này tròn trĩnh hơn rồi sao. Ai cũng nói làm trong ngành giải trí bắt buộc phải kiểm soát dáng và cân nặng, nhưng cô bị hắn chăm bẵm béo hẳn ra.
“Anh làm như vậy để chừng em mập ra rồi trở nên xấu xí, anh dễ dàng vứt bỏ em hơn đúng không?”
Trình Chấn Dạ nhìn cô, đôi mắt khẽ nheo lại đầy ý cười nhưng vẫn trả lời một câu hết sức thản nhiên, “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Hừm, ý anh là sao chứ?”
“Nặng quá vứt không nổi.”
Trình Chấn Dạ hắn cố ý gài bẫy cô đúng chứ? Biết cô sợ xấu còn cố ý trêu cô!
Uyển Nhiên lườm hắn, muốn mắng lắm, nhưng nghĩ lại dù sao cô cũng không nói lại hắn nên thôi.
Đợi đó đi, cô sẽ trả thù hắn sau.
“Anh định khi nào để em quay về làm việc đây, người phụ tài giỏi như em mà cứ phải ở nhà thế này thật uổng phí lắm đấy.”
“Đợi thêm một thời gian nữa, bên phía Tạ Nhân Phi đang giải quyết một số chuyện, xong việc cậu ta sẽ sắp xếp lại công việc cho em.”
“Ồ vâng...”
Trình Chấn Dạ rót một cốc nước lọc đi đến ngồi cạnh cô, “Vài ngày tới anh không có việc gì, sẽ ở nhà với em.”
“Thật sao?”
Nếu như vậy thì cô có ở nhà bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng cũng được nữa, miễn là có hắn bên cạnh.
“Vui đến vậy sao?”
“Anh không biết ở nhà một mình buồn chán thế nào đâu...”
“Vậy thì không sao rồi, sắp tới sẽ không còn buồn chán nữa, nhưng có vẻ hơi tốn sức đấy.”
Cô nhìn hắn, rõ ràng là có cảm nhận được ý tứ gì trong đó rồi.
Cũng không biết là nên vui hay buồn nữa!
Trình Chấn Dạ vẫn là Trình Chấn Dạ của ngày nào.
“Cậu Trình...”
Dục Sơ đi vào, trông có vẻ khẩn trương.
Bình thường Dục Sơ sẽ không đến vào những lúc này trừ phi có chuyện quan trọng.
“Sao vậy?”
“Bên phía Hoắc Gia có người đến, bảo là Hoắc lão gia đã qua đời rồi...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]