“Bác sĩ…”
“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong người nhà nén đau thương.”
Vị bác sĩ bước ra thông báo, sau đó thì rời đi.
Để lại mọi người đứng ngây ngốc trước cửa phòng cấp cứu.
Thẩm Tuyên không kiềm được lòng vội chạy nhanh vào bên trong. Vẻ mặt không tin, điều vừa nghe phải cứ như một trò đùa vậy, chẳng phải trước đó mọi chuyện vẫn đang diễn ra hết sức tốt đẹp sao?
Nói như vậy có nghĩa là, Lộ Nam Hàng đã mất rồi…?
Uyển Nhiên thất thần khẽ lùi chân về sau, may mà có Trình Chấn Dạ kịp thời đỡ lấy.
Điều cô lo lắng nhất và không mong muốn xảy ra nhất cuối cùng cũng đến rồi.
“Uyển Nhiên.”
“Chẳng phải là đã khỏi rồi sao…”
Đôi môi nhỏ động đậy khẽ lẩm bẩm một câu.
Rõ ràng anh vẫn đang rất khỏe mạnh, không khác gì người bình thường, sao lại đột ngột ra đi như vậy chứ?
Lúc nãy khi ở trên sân khấu, anh trai còn nhìn cô và cười nữa kia mà!
Uyển Nhiên vùng ra khỏi Trình Chấn Dạ, cô loạng choạng bước về phía phòng cấp cứu.
Thẩm Tuyên đã gục xuống bên cạnh khóc nức nở, một phần nào đó đã xác nhận rằng sự thật. Lộ Nam Hàng nằm trên chiếc giường lạnh lẽo cũng đã được phủ khăn trắng.
Tạ Nhân Phi đến đỡ Thẩm Tuyên dậy. Không biết bây giờ cô đang cảm thấy thế nào khi chẳng thể kịp nói ra những lời cần nói?
Là hối hận, dằn vặt vì đã vô tình bỏ lỡ một lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-sac-va-ong-trum/2054392/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.