Chương trước
Chương sau
Trưa ngày hôm sau, Diệp Vy theo An Hưng vương đến thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu. Ăn cơm trưa xong thì vương gia nào về phủ vương gia đấy. Không có ở trong cung quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi.
Việc An Hưng Vương bắt được thích khách cũng không có bẩm báo với hoàng thượng, hắn tính đợi đến chiều mồng ba vào cung bẩm báo sau. Tết nhất hoàng thượng chỉ nghỉ ngơi được mấy ngày, nếu hắn không có mắt chạy đến cáo trạng thì chắc chắn sẽ bị ghét.
Đến chiều ngày mồng ba, An Hưng vương đem việc này báo cáo cho hoàng thượng. Hoàng thượng biết được chuyện này thì cực kỳ tức giận. Nhưng tức giận xong hắn nói An Hưng vương đừng đem chuyện này tuyên truyền ra ngoài, việc này hắn sẽ giải quyết.
Tuy rằng trong lòng An Hưng vương có chút bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời làm việc.
Đến sáng ngày mồng bốn, triều đình mới bắt đầu làm việc đầu năm. Lần lâm triều này tập trung rất đầy đủ, hoàng thượng cũng phân phát công việc cho từng người. Lần này cũng có hai sự kiện đáng chú ý, một là Phương Đức vương bị triệu về kinh thành làm việc, chuyện này khiến cho phe phái của Phương Đức vương rất vui mừng. Nhưng vui mừng không lâu thì bị một chuyện khác đè xuống, hoàng thượng đòi lại binh phù trên tay Phương Đức vương.
Phương Đức vương biểu diễn một màn không muốn trả lại binh phù, nhưng cha nói thì phải nghe, vậy nên tuy trên mặt không tình nguyện, nhưng lời nói và việc làm lại rất dứt khoát.
Hoàng thượng lấy lại được binh phù thì rất vừa lòng, buổi lâm triều vẫn luôn mỉm cười.
Việc đáng chú ý thứ hai là An Hưng vương bị phân đất phong làm phiên vương. Hoàng thượng ban tên cho đất phong là An Giang, gồm hai phủ là Long Giang và Bình Giang. Được phân đất đến nơi này chủ yếu là tiếp nhận vụ án về một gia tộc bị tàn sát dã man ở phủ Long Giang.
Vụ án này xảy ra đã hơn hai tháng nhưng không có manh mối gì cả, tri phủ phủ Long Giang và những người liên quan không giải quyết được nên đã bị giáng chức điều đi nơi khác. Hiện tại nơi này không có ai dám tiếp nhận, cuối cùng hoàng thượng lấy lí do kiếm việc cho An Hưng vương làm để hắn quên đi vương phi đã chết, nên đẩy việc này cho hắn.
Cho dù An Hưng vương có muốn hay không cũng chỉ có thể cam chịu tiếp nhận công việc.
An Hưng vương làm phiên vương, đồng nghĩa với việc vô duyên với vị trí trên cao kia. Việc này nâng lên một làn sóng lớn khắp kinh thành. Tuy rằng biết An Hưng vương sẽ không có khả năng đoạt được vị trí kia. Nhưng việc này cũng khiến nhiều người thổn thức.
Năm đó Hoàng quý phi vừa chết thì có người đến ôm An Hưng vương chạy mất, hoàng thượng lục tung cả kinh thành nhưng không tìm được. Mười năm sau, An Hưng vương mười bảy tuổi, vì khuôn mặt có bảy phần giống với hoàng thượng mới bị tìm ra.
Ở trong kinh thành chưa được một năm thì liên tục bị sát thủ dòm ngó. Khó khăn lắm mới có thể sống yên ổn lấy vợ, cuối cùng cả vương phi lẫn trắc phi hại nhau mà chết.
Đau buồn vừa mới qua một năm lại bị phân đi đất phong, điều tới nơi chẳng ai dám tiếp nhận.
……………..
Vì việc này rất gấp gáp nên An Hưng vương chỉ có ba ngày để chuẩn bị mọi thứ, ngày mồng bảy phải bắt đầu lên đường.
Trong ba ngày này, An Hưng vương vội đến mức thấy đầu không thấy đuôi, cơm nước cũng chỉ ăn qua loa cho xong bữa. Diệp Vy thấy hắn như thế thì có chút đau lòng, lại không thể giúp đỡ hắn làm được gì, chỉ có thể thầm mắng chửi hoàng thượng trăm ngàn lần.
Thành An Giang tuy rằng là một nơi rất phồn hoa, dân chúng giàu có, đông đúc, nhưng lại không phải là một nơi lý tưởng để làm quan.
Thứ nhất là nó ở quá xa kinh thành, gần khu vực biên giới. Thứ hai là nơi này tập trung đa phần là người trong giang hồ. Xưa nay triều đình và giang hồ rất ít khi chạm mặt với nhau. Tuy vậy, chẳng có ông vua nào không muốn quản người dân trong lãnh địa của mình, chỉ là không kiếm được người quản tốt.
Tuy biết người của giang hồ rất khó quản chế, nhưng hoàng thượng lại muốn kiềm chế bọn họ, bắt họ làm việc cho chính mình.
Hoàng thượng biết con trai thứ hai của mình - An Hưng vương mấy năm trước đã từng xông xáo giang hồ một thời gian. Vì vậy lần này hắn muốn An Hưng vương đến quản chuyện này, khiến cho đám điêu dân kia ngoan ngoãn lại.
Dù sao An Hưng vương cũng là con của hắn, con hắn quản cũng chẳng khác gì hắn tới quản.
An Hưng vương biết được mục đích của hắn, nhưng một nửa là không thể chối từ, một nửa cũng là do hắn không muốn từ chối.
Hiện tại Phương Đức vương trở về kinh thành, chắc chắn sẽ gây ra một đợt sóng gió. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Hắn không muốn ở trong kinh chịu tội. Chưa kể, hắn đến thành An Giang cũng có mục đích.
Mục đích là gì thì chỉ có hắn mới biết.
Lần này An Hưng vương đến thành An Giang nhận đất phong chỉ mang theo bảy người. Gồm Thường Thuận, An, dì Lan, vợ chồng chị Thúy, nàng, Xuân và một con mèo... Đây chính là con mèo ngày đó ở Quế Lan cung, sau khi bắt được tên thích kia thì vẫn lẽo đẽo theo sau lưng nàng. Diệp Vy thấy nó thú vị nên ôm về nuôi, An Hưng vương biết được cũng không ngăn cản.
Ngoài ra còn có ám vệ, nhưng những người này chưa bao giờ lộ mặt nên nàng cũng không biết bọn họ là ai, và có bao nhiêu người.
Hoàng thượng thấy hắn đem theo ít người như vậy thì ban cho hắn năm trăm binh đi theo hộ tống. Nhưng An Hưng vương không chịu, nói trong kinh không đủ binh, nếu có kẻ gian nhân lúc này vào náo loạn thì nguy to. Cuối cùng hắn chỉ đem theo 100 binh, còn lại trả lại cho hoàng thượng.
Thật ra ban đầu An Hưng vương có hơn hai trăm binh bảo vệ vương phủ. Nhưng do hoàng thượng cứ than kinh thành binh lính càng ngày càng ít mới buông tay tặng cho hoàng thượng. Trong phủ còn lại đều là người của hắn, nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy rất hiu quạnh.
Vì chuyện này mà lúc trước thường xuyên có sát thủ ghé thăm, nhưng bởi vì võ công của An Hưng vương rất tuyệt diệu nên chưa lần nào thành công. Sau này cũng dần dần không ai dám đến nữa.
Ngày xuất phát, trời còn chưa sáng, Diệp Vy vừa thức dậy liền đem theo tay nải đã chuẩn tốt chạy đến phòng bếp nhỏ, nàng giúp dì Lan nấu đồ ăn sáng và chuẩn bị đồ ăn đem theo trên đường đi.
Ăn sáng xong, mọi người lục tục lên xe ngựa, bắt đầu cuộc hành trình dài gần hai mươi ngày đến thành An Giang. Không biết phía trước sẽ có những gì đang chờ đợi họ. Tâm tình mỗi người một khác, có lo âu, có tò mò, có hưng phấn, nhưng không có ai cảm thấy sợ hãi.
Diệp Vy không ngồi chung xe ngựa với An Hưng vương mà được sắp xếp ngồi với dì Lan, chị Thúy và Xuân. Bốn người bọn họ lo việc bếp núc và giặt quần áo giữa đường, còn lại thì đã có người khác lo liệu.
Tuy rằng đường xá xa xôi, lại gập gềnh xóc nảy, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy nhàm chán. Những lúc đang đi ở trên đường, không có việc gì làm thì bọn họ sẽ chơi xăm hường, nếu không muốn chơi thì ngồi nói chuyện đông tây nam bắc, buồn ngủ thì đi ngủ, đói bụng thì có đồ ăn vặt.
Chỉ cần tìm được chỗ dừng chân, dì Lan sẽ nấu rất nhiều đồ ăn vặt để đem theo ăn ở trên đường. Giống như đậu phộng rang, bánh quẩy chiên, bánh quai chèo,… Toàn là những loại đồ ăn vặt có thể giữ được lâu.
Nhưng thời gian lên đường yên bình không được bao lâu lại xảy ra chuyện. Bọn họ vừa rời khỏi thành Long An được một lúc thì gặp được một tốp thích khách hơn ba trăm người.
Bọn họ bị tấn công cực kỳ bất ngờ. Như là đã đợi sẵn từ lâu, bọn họ vừa đi qua khỏi địa phận của thành Long An, tiến vào một cánh rừng thập phần hẻo lánh thì bị tập kích.
Lần này đi cùng bọn họ có một trăm vệ binh, số lượng ám vệ theo cùng không rõ, nhưng nhiều lắm cũng chỉ hơn mười người.
Lúc bị tập kích, Diệp Vy còn đang lo lắng cho An Hưng vương, lại lo lắng cho ba người dì Lan nên phân vân không biết làm thế nào. Đúng lúc này, nàng thấy mấy người dì Lan không biết từ đâu lấy ra roi và nhuyễn kiếm, sau đó nói nàng ngồi yên nơi này rồi nhảy xuống xe ngựa, hòa mình vào trận chiến.
Diệp Vy nhìn thấy bọn họ như vậy thì ngơ ngác. Lại không nghĩ ngồi mát ăn bát vàng, nàng đến nơi đựng dụng cụ bếp lấy ra một con dao phay, nhưng nghĩ sợ lỡ tay bổ một dao giết chết người nhà mình nên đổi thành cái muôi múc canh lớn.
Thời này dùng muôi múc canh bằng sắt để nấu cơm tập thể, hình dáng khủng lồ vừa to vừa nặng, cầm lên rất chắc tay.
Trước khi xuống xe ngựa, nàng thủ thỉ với Mon – con mèo đen nàng nhặt được ở Quế Lan cung. Tên này là tên của con mèo cũ mà nàng đã nuôi trước đây khi còn ở hiện đại. Ban đầu nàng không nhìn kỹ, sau này nhìn lại mới thấy hai con mèo rất giống nhau, chỉ khác biệt màu lông, một bên màu trắng còn một bên màu đen. Nàng nói:
“Ngồi yên ở đây, ra ngoài nếu đi lạc hoặc bị giết chết thì không ai lo cho mày đâu.” Nói rồi nàng quay đầu nhảy xuống xe ngựa.
Diệp Vy vừa nhảy ra khỏi xe ngựa thì nhìn thấy một người áo đen cầm kiếm lao tới. Ngay lập tức, nàng dùng muôi đánh mạnh vào cánh tay của hắn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, tiếng xương gãy đứt lìa. Không đợi tên kia định thần lại, nàng nhanh chóng dùng đầu muôi móc vào cổ hắn rồi kéo xuống, đạp một phát vào gáy hắn. Tên thích khách chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã lâm vào hôn mê sâu.
Không để tâm tới người vừa bị bản thân đánh ngất, Diệp Vy lo lắng nhìn xung quanh, nàng muốn tìm An Hưng vương.
Số lượng người đang đánh nhau quá nhiều, nàng không thể tìm thấy An Hưng vương, cuối cùng nàng chỉ có thể trèo lên một gốc cây to gần đó để khuếch đại tầm nhìn.
Tìm một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy An Hưng vương đang bị một tốp khoảng hai mươi người bao vây, nhìn ra được những người này có võ công rất cao cường. Bên cạnh hắn chỉ có Thường Thuận, anh Toàn và một ám vệ rất lạ mặt. Những người khác đã bị thích khách bao vây ngăn cản ở bên ngoài.
Diệp Vy nhìn thấy tình thế này thì rất sốt ruột, nàng xác định được vị trí, sau đó nhảy xuống khỏi gốc cây. Nàng dùng hết sức chín trâu hai hổ chạy băng băng đột phá vòng vây. Vừa chạy, nàng vừa cầm chiếc muôi khủng lồ quơ qua quơ lại, trúng người nào người đó nát đầu chảy máu.
Cuối cùng cũng mở một đường máu chạy đến phía An Hưng vương, thấy được tình hình của hắn ở nơi đó không tốt một chút nào.
Anh Toàn đã bị thương ở cánh tay, trên người của Thường Thuận cũng không ít vết đao rạch qua, tên ám vệ còn lại cũng không khác là mấy. Cũng may An Hưng vương vẫn còn ổn, chưa thấy được vết thương của hắn.
Diệp Vy cảm giác được không khí của bọn họ đang rất căng thẳng. Nàng nhìn chằm chằm An Hưng vương, thấy trên người hắn nổi lên rất nhiều gân xanh, giống như hắn đang cố kìm nén cái gì đó. Nàng nghe loáng thoáng tiếng ngăn cản của Thường Thuận.
“Vương gia chạy đi. Đừng lo cho bọn thuộc hạ. Xin ngài đừng….”
Đừng cái gì thì nàng nghe không rõ, chỉ thấy đám thích khách đang tập hợp dồn về phía An Hưng vương. Ba người kia dường như sắp không cản nổi bọn họ nữa.
Diệp Vy sốt ruột quá, nàng dùng hết sức lực chạy đến, thuận tay bấn cả một gốc cây to bằng hai nắm tay. Nàng ôm cả gốc cây quét thẳng đến phía bọn thích khách. Mặt cương lên đỏ bừng, mở to miệng rống:
“Bọn chết tiệt chúng mày đi chết đi!!!”
Chỉ thấy sau tiếng rống giận đó, một gốc cây quét ngang bọn thích khách. Mấy tên không chạy trốn kịp thì bị gốc cây quật chết ngay tại chỗ. Những tên khác nhanh chân chạy đi thì bị ba người Thường Thuận lao đến.
Tình cảnh hiện tại rất hỗn loạn.
Sau khi quật chết mấy tên thích khách, Diệp Vy tiếp tục ôm gốc cây rượt theo những người kia. Phía trước thì bị ba người Thường Thuận ngăn cản, phía sau lại bị Diệp Vy rượt đuổi. Mấy tên thích khách còn sống bỗng đổi chiến lược, quay đầu lại đối diện với nàng.
Diệp Vy thấy bọn họ quay đầu lại cũng không sợ. Đợi cho bọn hắn chạy đến gần, nàng cầm gốc cây xoay vòng vòng, đồng thời trong miệng cũng la to.
“A!!! Đi chết đi!!!”
Tiếng la lớn vang vọng khắp cánh rừng, chim chóc và động vật nhỏ đều sợ hãi bay tán loạn. Mấy tên thích khách có ý quay lại giết nàng cũng chật vật chạy trốn.
Hiện tại Diệp Vy giống như con quay quay vòng vòng khắp nơi. Nàng… không dừng lại được….
Nàng chóng mặt quá!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.