Chương trước
Chương sau
Trong thư phòng, An Hưng vương vừa từ bên ngoài trở về thì có người lại bẩm báo việc xảy ra hôm nay.
“Nàng thật sự nói như vậy?”
“Vâng ạ.”
An Hưng vương suy tư một lát. Thầm nghĩ rốt cuộc Diệp Vy nói theo đúng sự thật, vẫn là có ý khác. Cũng không quan tâm việc nàng một tay xách người, lại dùng chân đạp uy hiếp một người khác.
Hắn nói: “Chuẩn bị cơm, để nàng đưa tới.”
Hôm nay trời còn chưa quá muộn, rất nhiều đôi mắt nhìn thấy Diệp Vy đưa cơm đến phòng vương gia. Nàng không để ý bọn họ, chỉ cẩn thận bưng mâm cơm đi phía sau An. Giống như ngày hôm qua, An đợi nàng vào phòng rồi đóng cửa lại.
Trong phòng không có ai, Diệp Vy đem cơm đặt trên bàn rồi đứng một bên đợi. Một lát sau, An Hưng vương mang theo hơi nước từ phòng tắm bên cửa hông đi ra. Mái tóc dài ướt đẫm xõa tung ở sau lưng, cổ áo không chỉnh tề mang theo sự quyến rũ không hề nhẹ.
Diệp Vy chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi cúi đầu xuống. Nàng sợ không nhịn được mà chảy máu mũi.
An Hưng vương đứng trước bàn ngồi xuống, xõa mái tóc dài lui sau ghế.
“Cô lau tóc cho ta.
“Vâng ạ.”
Diệp Vy đi đến, nhận khăn tắm trong tay hắn rồi lui ra phía sau. Hắn ngửa đầu ra, nàng liền bắt đầu lau tóc. Tóc của hắn rất dày và mịn, sờ lên rất thoải mái, còn phát ra thoang thoảng mùi xà phòng thảo dược. Nàng lại bắt đầu ganh tị, động tác cũng trở nên chậm chạp.
“Làm sao vậy?”
Diệp Vy giật mình: “Không có gì. Tóc của ngài quá đẹp, ta có chút ghen tị.” Nàng thật thà nói.
“Một lát nữa ta đưa cô một ít dầu thơm, cô gội một tháng cũng sẽ đẹp như vậy.”
“Cám ơn vương gia.”
Lau tóc một lúc lâu, Diệp Vy không nhịn được nói.
“Ngài nên ăn cơm, đợt lát nữa rồi lau tiếp, nếu không cơm sẽ nguội mất.”
“Được.”
Diệp Vy thu lại khăn, lui ra phía sau đứng. An Hưng vương ngồi thẳng dậy cầm lấy chiếc đũa.
“Cô lại đây ngồi xới cơm cho ta.”
“Vâng ạ.” Diệp Vy đem khăn đem khăn cất, sau đó đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống. Trong lòng lại thầm mắng mấy người quý tộc thật rườm rà.
Nàng bới cơm, nâng hai tay để trước mặt hắn. Sau đó ngồi yên nhìn hắn ăn cơm. An Hưng vương thấy nàng như vậy thì thở dài.
“Nghe bảo ngày hôm qua cô phục vụ ta cả đêm.” Hắn di động đôi đũa ngọc, chậm rãi nói.
“Không phải vậy sao? Chẳng lẽ cùng ngài tâm sự không phải một loại phục vụ?” Diệp Vy mê mang nói, sau đó như nghĩ đến cái gì, hai má bỗng trở nên đỏ bừng. Nàng giả vờ trấn định nói:
“Đúng, đúng vậy. Ngày hôm qua ta phục vụ ngài nói chuyện.” Nói xong cảm thấy sai sai, cuối cùng im lặng không nói nữa.
Nhìn thấy nàng như vậy, An Hưng vương không nhịn được khẽ bật cười. Trên tay vẫn không ngừng gắp thức ăn. Một lúc lâu, hắn lại lên tiếng.
“Chuyện hôm qua ta nói cô nghĩ thế nào?” Hắn hỏi như vậy, nàng không thể không nghiêm túc mà suy nghĩ.
“Việc này ta nghĩ là có thể. Nhưng việc này phải làm đến khi nào, ta không thể đóng giả nha hoàn trong phòng ngài cả đời.”
“Không lâu lắm, chậm nhất là hai năm.” Hắn ăn hết chén cơm thứ ba mới đặt đũa xuống. Diệp Vy đứng dậy lấy khăn lau tay và nước trà cho hắn. Vừa đi vừa suy nghĩ hai năm cũng không dài.
“Được. Đến lúc đó mong vương gia giúp ta tìm thấy Hoa, sau đó an bài cho cô ấy một chỗ ở.”
“Có thể. Ngày mai cô soạn đồ đạc lại đây, Thường Thuận sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô. Qua vài ngày sẽ có người đến tìm cô lấy hình vẽ, cô chỉ cần phối hợp với hắn là được.”
“Vâng. Cám ơn vương gia.”
Ngày hôm sau, Diệp Vy thu dọn đồ đạc theo Thường Thuận đến chỗ ở mới. Phòng của nàng ngay bên cạnh phòng ngủ của An Hưng vương, diện tích khá rộng rãi, gồm một chiếc giường lớn, một bàn trang điểm, một tủ quần áo và một bộ bàn tròn ở chính giữa phòng. Diệp Vy cảm thấy phòng ốc trong vương phủ đều dùng chung một kiểu hình thức.
Sau khi Diệp Vy thu thập xong phòng ở thì không có việc gì làm.
Hôm nay vương gia không có ở trong phủ, Thường Thuận cũng chưa nói cho nàng các hạng mục công việc cần phải làm. Ngồi ngây người đến buổi trưa, nàng mới ra cửa đến phòng bếp nhỏ. Vừa thấy nàng, dì Lan và chị Thúy liền lôi kéo nàng đi vào. Hai người không hỏi nàng đi đâu, chỉ soạn cơm ra, kéo nàng ngồi xuống cùng nhau ăn.
Trong lúc ăn cơm, chị Thúy có nhắc đến Hương và Hạnh. Lúc này nàng mới biết được Hạnh bị trả về cho chủ cũ, còn Hương thì trực tiếp bị bán đi. Sáng nay hai người kia bị đưa đi rồi.
Nói đến chuyện này, Diệp Vy có chút ai thán. Số phận làm nô tì, chỉ cần một làm sai một bước là giao luôn cả cuộc đời. Nhưng có trách thì trách số các nàng không tốt, nhưng số không tốt còn không biết an phận mà làm người, lại đi tơ tưởng những thứ không hiện thực.
Cho dù là thời đại nào, cần phải có một cái đầu lạnh mới có thể tiếp tục sống sót mà vươn lên. Tự mình đào hố cho bản thân, vậy thì tự làm tự chịu, không thể trách ai khác.
Sau khi ăn uống no nê, nàng mới chia tay dì Lan cùng vợ chồng chị Thúy, dạo bước trở về phòng ở mới. Gần đến phòng ở, nàng nhìn thấy Thường Thuận dẫn theo hai người phụ nữ lớn tuổi đi đến.
“Diệp Vy cô nương. Đây là Diệp ma ma và Dung ma ma. Các nàng là nữ quan trong cung, được vương gia mời trở về giúp cô nương học quy củ. Từ ngày mai Diệp ma ma và Dung ma ma sẽ đến nơi này dạy cô nương học. Đợi tới khi cô nương học xong quy củ mới có thể hầu hạ vương gia.”
“Gặp qua hai vị ma ma.” Diệp Vy cúi đầu chào hỏi, lại quay qua Thường Thuận.
“Làm phiền Thường công công.”
Thường Thuận xua tay: “Không có gì. Hôm nay cô nương nghỉ ngơi một ngày, ngày mai liền bắt đầu đi học. Ta cùng hai vị ma ma đi trước.”
Hai bên lại lẫn nhau chào tạm biệt, Diệp Vy lúc này mới xoay người trở về phòng. Vừa bước tới cửa phòng lại dừng lại, nàng quay đầu đi ra ngoài, chầm chậm dạo một vòng xung quanh để quen thuộc rồi mới trở về.
Ngày hôm qua Diệp Vy bưng cơm cho vương gia, một lúc lâu sau mới ra ngoài. Sáng nay có rất nhiều người thấy nàng xách theo tay nải, đi cùng Thường Thuận đến bên cạnh nhà ở của vương gia.
Chỉ qua một buổi sáng, tin tức Diệp Vy trở thành nha hoàn thông phòng của vương gia truyền khắp các ngõ ngách trong vương phủ.
Có rất nhiều người không cảm thấy kinh ngạc, từ ngày vương gia đem Diệp Vy trở về, rất nhiều người đều đang đoán trong vòng bao lâu vương gia sẽ nạp nàng vào phòng. Hiện tại đã qua hơn ba tháng, xưa nay An Hưng vương không gần nữ sắc rốt cuộc cũng không nhịn được mà điều nàng đến bên cạnh hầu hạ, vậy chắc chắn không bao lâu nàng sẽ leo lên làm chủ tử.
Nói cũng đúng thôi, ai biểu nàng sinh ra một khuôn mặt có bảy phần tương tự vương phi quá cố, người mà An Hưng vương yêu sâu đậm. Bên trong vương phủ, có nhiều người đang suy nghĩ về vấn đề này, cũng có rất nhiều cung nữ và thái giám suy nghĩ tìm cách để lấy lòng Diệp Vy.
Việc này cũng không giới hạn trong An Hưng vương phủ, mà truyền khắp các ngõ ngách trong kinh thành, vào trong tai của bậc đế vương. Cha của An Hưng vương, Nguyên Bình đế tỏ vẻ vui mừng vì con trai có thể tiếp tục tiếp cận nữ sắc, lại sầu vì An Hưng vương không thể thoát khỏi nỗi lòng. Chính vì thế, hắn càng trở nên tự trách chính mình can thiệp ảnh hưởng đến con cái.
Những chuyện này Diệp Vy không biết, nàng chỉ đang vật lộn với một đống quy củ và mớ chữ viết ngoằn nghoèo. Diệp ma ma phụ trách dạy nàng lễ nghi quy củ, Dung ma ma lại phụ trách xóa nạn mù chữ cho nàng. May mắn nàng không phải làm việc, nếu không nàng sẽ mệt đến chết đi sống lại.
Cứ như thế qua hai tháng, rốt cuộc Diệp Vy cũng được nghỉ ngơi. Bởi vì hiện tại chuẩn bị ăn tết.
Trong phủ, mọi người lui tới bận rộn, một mình nàng nhàm chán ngồi trong phòng đọc sách. Thành quả trong hai tháng ngày đêm rèn sách, Diệp Vy hiện tại có thể tìm sách đọc giải sầu. Tuy rằng vẫn còn có nhiều chữ không hiểu hoặc không nhớ nổi, nhưng cũng không ngăn được sự yêu thương của nàng đối với sách.
Bởi vì nàng quá nhàm chán.
Có nhiều lúc Diệp Vy chạy đến phòng bếp nhỏ tìm việc làm, nhưng bị mọi người trong phòng ngăn cản. Cuối cùng chỉ có thể chán nản trở về phòng.
Sau hai tháng mất tích, An Hưng vương cuối cùng cũng xuất hiện. Diệp Vy học hành chăm chỉ hai tháng cuối cùng cũng có thể thực hành. Nhưng mà nàng thực sự rất rối rắm, cực kỳ rối rắm. Tuy rằng được Diệp ma ma chỉ bảo rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn không thể không rối rắm.
Hiện tại nàng đang quỳ gối trước hồ tắm chuyên dùng của An Hưng vương, mà An Hưng vương đang tựa lưng dưới hồ tắm, đưa lưng về phía nàng.
Hai tay nàng đang run rẩy di chuyển trên bả vai trắng nõn của hắn. Bình thường chỉ cần một tay nàng có thể hất ngã con trâu, nhưng hiện tại lại giống như bông gòn, không có sức lực mà xoa bóp qua lại. Hai mắt nàng rũ xuống, chỉ giới hạn tầm nhìn từ vai đến cổ. Nàng không dám nhìn phía trước hay bên dưới, sợ hãi nhìn thấy được những thứ không nên thấy.
“Cô có thể dùng sức thêm một chút không?”
Giọng nói trầm thấp mang theo áp lực nặng nề vang lên. Diệp Vy đang âm thầm đếm cừu trong đầu nghe thấy thì sợ hãi, theo bản năng đứng dậy.
Nàng đứng dậy quá nhanh, dưới chân đạp phải xà phòng khiến cả người chới với ngã xuống. Lúc rơi xuống hồ nước, nàng theo bản năng đưa hai tay bám trụ người phía trước. Nhưng vì xà phòng quá trơn, nàng một đường rơi xuống nước. Trước khi cả người chìm vào đáy hồ, một bàn tay trắng trẻo mạnh mẽ vươn ra, nắm lấy cổ áo nàng kéo lên trên.
Diệp Vy bám lấy thành hồ ho sặc sụa. Sau khi bình tĩnh lại mới nhận thấy một đôi mắt nóng rực đang nhìn nàng.
Nhìn thấy An Hưng vương đứng sát bên người thì giật mình, lại suýt nữa rơi xuống nước. Nàng cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
“Vương, vương gia, ngài, ngài, ngài không sao chứ?”
Diệp Vy lắp bắp nhìn hắn, thấy hắn liếc mắt một cái rồi quay đầu đi. Nàng theo ánh mắt hắn nhìn xuống, thấy trước cổ lộ ra một mảnh ngực đang phập phồng lên xuống. Mặt nàng đỏ bừng, luống cuống leo lên bờ. Sau đó lại hối hả đóng nút cổ áo lại, nhưng nút cổ áo bị bung chỉ gần hết, nên nàng không thể đóng nó lại được.
Ban nãy An Hưng vương nắm cổ áo phía sau lên, khiến cho cổ áo phía trước bị bung ra, nàng không để ý nên mới xảy ra cớ sự này.
“Vương, vương gia, tay, tay ta bị sái rồi. Không phục vụ ngài tắm rửa được. Ngài vẫn là tự mình tắm đi thôi.” Nói rồi, nàng đưa hai tay che ngực, bay nhanh chạy ra ngoài. Nói thầm, quả nhiên công việc này không hợp với nàng.
Diệp Vy trở về phòng thay quần áo. Hiện tại tủ quần áo của nàng có rất nhiều màu sắc, vải dệt cũng tốt hơn rất nhiều, không giống như lúc trước một màu một kiểu của cung nhân. Nàng chọn một chiếc váy màu xanh, thân trên màu hồng nhạt, nhìn rất xinh đẹp.
Thay xong quần áo, nàng trở lại phòng ăn của An Hưng vương, chuẩn bị hầu hạ hắn ăn cơm. Tầm mười lăm phút sau, An Hưng vương từ phòng tắm đi ra. Đầu tóc hắn vẫn ướt nhẹp, cổ áo hơi hơi mở, cả người phát ra một cổ hơi nước.
Bên tai nàng có chút nóng lên, giả vờ ho hai tiếng.
“Khụ khụ. Vương gia, ngài nên gài cổ áo lại, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
An Hưng vương ngồi xuống, hất tóc ra sau ghế, vẫy tay về phía nàng.
“Cô lại đây giúp ta.”
Diệp Vy muốn khóc. Nếu biết thế này nàng không nên nhắc nhở hắn. Nàng cúi đầu, cả người cứng đờ, nhận mệnh đi tới trước mặt hắn.
Khom người xuống, cách hắn một khoảng an toàn, tay nàng lại bắt đầu run rẩy, đưa tay lên gài cổ áo cho hắn. Không biết là do người hắn quá to lớn hay áo quá chật, nàng kéo mãi cổ áo vẫn không sít lại được. Nàng lí nhí nói.
“Vương, vương gia, ngài nên thả lỏng. Ta không gài được áo.”
An Hưng vương nghe lời, hướng về phía trước, người cũng thả lỏng ra. Quả nhiên, cổ áo được nới lỏng, nàng cúi thấp đầu nhanh chóng gài lại cổ áo. Không để ý khoảng cách của hai người cực kỳ gần sát.
Mái tóc đen mượt được đơn giản búi lên bằng một sợi dây. Xuống dưới, hàng mi dài cong vút trên gương mặt bầu bĩnh không mấy trắng nõn. Chiếc mũi nhỏ xinh cùng đôi môi no đủ chính là điểm nhấn của cả khuôn mặt.
Mùi hương thiếu nữ thoang thoảng như cố ý lại vô tình xông vào mũi khiến An Hưng vương không nhịn được hít dài vài hơi. Nhìn thấy phía dưới thân thể vừa được dập tắt lại dâng lên, trong mắt hắn nổi lên một mảnh đen tối. Trong lúc hắn muốn nói gì đó, người trước mặt bỗng đứng thẳng dậy, lui phía sau ba bước dài, cách hắn một khoảng.
“Vương gia, áo đã gài tốt.”
“Được rồi. Giúp ta lau tóc.” Hắn nói, đưa khăn tắm cho nàng.
Diệp Vy tiếp nhận khăn, bắt đầu lau tóc cho hắn. Tóc khô không sai biệt lắm, nàng mới ra ngoài gọi người bưng đồ ăn lên.
Lần này không giống như lần trước, Diệp Vy đứng một bên chuẩn bị tinh thần, chỉ cần hắn đưa một ánh mắt nàng liền gắp đồ ăn vào tận chén cho hắn.
An Hưng vương thấy nàng chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón địch thì buồn cười.
“Hôm nay cô vẫn chưa ăn cơm đúng không?”
“Đúng vậy” Hình như lần nào hắn cũng hỏi nàng ăn cơm chưa.
“Vậy cô ngồi xuống cùng ta ăn cơm đi.”
Diệp Vy chớp mắt nhìn một bàn đồ ăn. Đồ ăn rất ngon nhưng mà…
“Nhưng mà không hợp quy củ. Diệp ma ma biết sẽ bị phạt.” Nàng không sợ Diệp ma ma phạt đứng, phạt ngồi hay đánh tay, nàng chỉ sợ bà ấy bắt nàng sao chép một trăm lần lễ nghi quy củ.
Hắn cười ra tiếng.
“Ta cho phép. Các nàng sẽ không dám phạt cô.”
Diệp Vy do dự một chút, chỉ là một chút xíu, sau đó ngồi xuống xới cơm cho cả hai. May mắn, dư bát đũa.
Tối nay đã quá giờ ăn rất lâu, nàng đã bụng đói cồn cào. Nhìn An Hưng vương ở phía đối diện ăn uống tao nhã, nàng mặc kệ bụng đói, bắt chước hắn từ từ ăn cơm, đến khi bụng no căng nàng mới dừng lại. Đối diện, An Hưng vương cũng vừa lúc kết thúc bát canh cua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.