"Sau này nàng không còn là người của Ngự Sử đài nữa." Hàn Cẩm Khanh nhìn hắn, ý cười nhạt nhẽo, "Minh Tiêu Hạc, mọi chuyện của nàng cũng không liên quan tới ngươi."
Lúc này Minh Tiêu Hạc đang ngồi trong một chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay, đường núi khó đi, thùng xe lắc lư, khiến hắn hơi choáng váng.
Trong đầu cứ quanh quẩn câu nói ấy của Hàn Cẩm Khanh, làm hắn kinh ngạc không thôi.
Đáng lẽ hắn nên phẫn nộ, bởi vì Hàn Cẩm Khanh nói xong câu đó liền không giữ lại đường lui cho hắn nữa. Hai hộ vệ cưỡng ép đưa hắn lên xe ngựa, thậm chí không chịu để hắn thu dọn hành lý.
Hắn ngoan cố giãy giụa nhưng không thoát được, trường bào mỏng manh chẳng giữ ấm nổi, gió đêm lạnh buốt trong núi luồn vào người, khiến hắn run bần bật.
Tóc mai bị gió thổi rối tung, mắt hắn đỏ ngầu, mọi oán giận buộc lòng phải trút lên hai hộ vệ đi cùng, "Hàn Cẩm Khanh dựa vào đâu mà đối xử với ta thế này?!"
Hai hộ vệ bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt không chút gợn sóng, càng làm nổi bật dáng vẻ cáu kỉnh phẫn nộ của hắn.
Hồi lâu sau, một tên nói: "Tướng gia mời Minh đại nhân hồi kinh."
Đến lúc này, hắn mới biết vì Cố Khinh Âm mà mình đã đắc tội với Hàn Cẩm Khanh.
Ngay từ đầu Hàn Cẩm Khanh đã coi hắn là cái đinh trong mắt, nếu không có Thượng Quan Dung Khâm âm thầm hỗ trợ, vị trí Ngự sử đại phu sao đến phiên hắn ngồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]