Giả Thư vừa thi được một chức quan ở Hộ bộ, nhậm chức chủ sự kho tàng, làm việc dưới trướng Vân Thường, bối cảnh không có gì đặc biệt, gia tộc theo thương, cũng coi như giàu có trù phú nhưng địa vị thấp kém.
Giả Thư tuy là người mới trong quan trường, nhưng đối nhân xử thế vô cùng khéo léo, có qua có lại, nên được Vân Thường tín nhiệm. Ngoại trừ công việc hàng ngày ở Hộ bộ nàng còn thường xuyên kiêm luôn chân truyền tin cho người khác.
Lai lịch của nàng không sâu, đánh giá thành tích nữ quan lần này nàng vốn không được tham gia, nhưng Vân Thường lại đưa nàng theo, khăng khăng muốn nàng mở mang tầm mắt.
Với tiểu quan như nàng, phủ Nội vụ không sắp xếp cho nơi ở riêng, hai ngày nay nàng chỉ có thể cùng ăn cùng ngủ với bọn nha hoàn do các trưởng quan mang tới. Nàng cũng không cảm thấy ủy khuất, ngược lại còn vô cùng hưng phấn vì có cơ hội xem cả quá trình đánh giá thành tích.
Qua hai ba ngày ở chung, ngoại trừ chăm lo cho Vân Thường, nàng cũng quen mặt một vài nữ quan khác.
Hôm nay kết thúc đánh giá thành tích, Vân Thường bảo nàng truyền tin cho Cố Khinh Âm, thuận tiện thăm dò xem Cố Khinh Âm có tham gia yến hội không.
Cổ Thư biết Cố Khinh Âm lọt vào mắt xanh của Tướng gia, khiến Vân Thường bị xa lánh, nên cực kỳ cẩn thận với lần truyền tin này.
Đánh giá thành tích kết thúc, thừa dịp nhiều người, Giả Thư tiếp cận Cố Khinh Âm, nhanh chóng nhét tờ giấy vào trong tay nàng, thì thầm: "Cố đại nhân, nhất định phải tới tiệc tối nhé."
Cố Khinh Âm hơi giật mình nhìn nàng một cái, chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn gật đầu.
Tới tiệc tối, nàng cùng các tiểu quan phủ Nội vụ và Lại bộ được sắp xếp đợi ở một góhẻo lánh trong sảnh, chờ sai bảo bất cứ lúc nào.
Vân Thường nhanh chóng vẫy tay gọi nàng qua, thì thầm vài câu. Sau đó, nàng thấy Cố Khinh Âm biểu diễn cầm nghệ xong thì lui ra ngoài, đi sang điện bên cạnh thay y phục.
Nàng đi theo Cố Khinh Âm, thấy có nhiều nữ quan cũng ở đó, đều vội vàng thay y phục, bên cạnh cũng có nha hoàn hầu hạ, dù nàng đi vào cũng không có ai chú ý.
"Cố đại nhân." Cố Khinh Âm vừa thay triều phục xong, bước ra khỏi bình phong, Giả Thư đứng một bên thở dài nói.
Cố Khinh Âm nhìn trang phục của nàng, cũng là nữ quan, hỏi: "Cô là?"
Giả Thư cười nói: "Cố đại nhân không cần biết tục danh của tiểu nhân, tiểu nhân thay Hộ bộ thị lang Trương đại nhân nhắn một câu."
Cố Khinh Âm nhíu mày, "Trương đại nhân?"
"Trương đại nhân xưa nay ngưỡng mộ tài học của Cố đại nhân, lát nữa trong bữa tiệc ngài ấy sẽ làm vế ra, hy vọng Cố đại nhân có thể đáp vế đối." Cổ Thư khom người nói. Cố Khinh Âm kinh ngạc: "Trong yến tiệc còn có làm câu đối ư?"
"Vâng, đây là tiết mục mới năm nay." Giả Thư dừng một chút, lại nói: "Sẽ khiến các đại nhân đặc biệt vui vẻ."
Tâm tư Cố Khinh Âm xoay chuyển, nàng nhớ lờ mờ dáng vẻ của vị Hộ bộ thị lang đại nhân này, tuổi cũng không nhỏ, ngày thường chẳng qua lại gì với nàng, nay đột nhiên sai người nói ngưỡng mộ tài học của nàng, thật sự vô cùng kỳ quái.
"Nếu là thế, hẳn là ai cũng có thể đáp đúng không, Trương đại nhân hà tất phải chỉ định tôi?"
Tim Giả Thư đập thịch một cái, cúi đầu xuống, nghĩ cách lấp liếm cho qua.
"Được rồi, nếu như Trương đại nhân đặc biệt bảo cô tới đây, hãy trở về bẩm lại, hạ quan đa tạ ngài ấy cất nhắc, lát nữa xin được phép múa rìu qua mắt thợ." Cố Khinh Âm sửa lại vạt áo, nói với Giả Thư.
Giả Thư nhận được lời hứa của Cố Khinh Âm, vô cùng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, một mực cung kính lui xuống.
Cố Khinh Âm quay đầu nhìn, trong điện không còn ai, vừa bước ra cửa điện, không ngờ lại đụng vào một người.
Vóc dáng của người kia khá cao, đầu không ngẩng lên, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Đường làm quan của Cố đại nhân đúng là rộng mở, còn nhớ đến Lý Thừa Phong Lý đại nhân không?"
Trong lòng Cố Khinh Âm kinh hãi, "Ngươi......" Người kia không nói tiếp tục, quay người nhanh chóng chạy đi, thân hình cao lớn hòa vào bóng đêm đen đặc.
Cho đến khi trở về chỗ ngồi ở chính điện, Cố Khinh Âm vẫn chưa hoàn hồn.
Cái tên Lý Thừa Phong này đương nhiên không lạ lẫm với nàng, nhưng không phải ông ta đã bị giáng chức tới biên thành sao? Vừa rồi người kia...... rõ ràng là đe dọa nàng.
Dù Cố Khinh Âm đã làm quan nhiều năm, nhưng lần đầu tiên bị uy hiếp trực tiếp như thế. Rốt cuộc nàng cũng chỉ là nữ tử, dù cơ trí thế nào, lúc này cũng khó tránh khỏi hoảng loạn.
Nàng ép mình mau chóng trấn định lại, nhìn quanh bốn phía, bầu không khí trong điện vẫn vui vẻ như lúc trước, thậm chí còn náo nhiệt hơn, một vài nữ quan được trưởng quan ôm uống rượu, thoải mái nói chuyện.
Có khoảng bốn năm mươi nữ quan tham gia đánh giá thành tích, nhưng lúc này chỉ còn trên dưới ba mươi người ở trong điện. Có vài nữ quan thậm chí chưa thay y phục, mặc nguyên bộ váy múa hở hang, tựa vào ngực trưởng quan.
Lúc nãy nàng bận chuẩn bị biểu diễn cầm nghệ nên hoàn toàn không có để ý. Lúc này nhìn qua, không khỏi cảm thấy kì quái, còn có cảm giác hơi khó chịu.
Khóe mắt nàng nháy nháy, hai tay đặt trên bàn, thế này mà là nữ quan à?!
Tiếp tục nhìn hai bên, nàng phát hiện nữ quan ngồi quanh mình đều chẳng quen biết. Hai người nàng quen là Lý Tịnh Lan và Trần Mộ Uyển đều không thấy xuất hiện.
Lục Thanh Phượng vừa về chỗ ngồi, quay đầu sang nhìn nàng, cười nói: "A, Cố đại nhân, tôi còn tưởng cô đi đâu."
Cố Khinh Âm nói: "Tiệc tối vui thế này, vì sao tôi phải đi?"
Vừa nói dứt câu, cửa điện bị đóng lại, phát ra âm thanh rất lớn, nàng ngẩn ra, trong lòng kinh hoàng.
Bên ngoài lầu Quảng Hàn, ánh trăng mộc mạc, mặt nước tĩnh lặng.
Hàn Cẩm Khanh tiễn Hoàng Đế và Bàng phi về chỗ nghỉ rồi quay trở lại, lúc tới gần thác nước bên hành lang chín khúc thì dừng bước.
Trong đêm tối, một bóng người thướt tha bước tới gần, khom người trước mặt hắn, nói: "Tướng gia." Giọng nói thanh thúy động lòng người.
Trường bào của Hàn Cẩm Khanh bị gió núi thổi tung, dung nhan tuấn mỹ ẩn giấu trong bóng đêm, "Giờ này mà ngươi còn đặc biệt tới đây chờ bản tướng?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]