Chương trước
Chương sau
Ngụy Lãnh Nghiêu bôi thuốc xong, toàn thân Cố Khinh Âm đã mềm nhũn.

Hắn giúp nàng lau người sạch sẽ, quấn nàng vào trong chăn, sắp xếp xong mọi thứ rồi cũng nằm nghiêng bên ngoài.

Cố Khinh Âm mệt đến mức không mở nổi mắt, cũng chẳng phản kháng nữa, chỉ trầm giọng hỏi: "Ngài làm gì Minh đại nhân rồi?"

"Hắn thế nào có liên quan gì đến nàng?" Ngụy Lãnh Nghiêu ngửa mặt nằm đó, giọng điệu không rõ tâm tình.

"Hắn là ngự sử đại phu, là đại diện của Ngự Sử đài." Cố Khinh Âm mơ mơ màng màng nói, quấn chăn chặt thêm chút nữa.

Ngụy Lãnh Nghiêu quay sang nhìn nàng, "Vậy nên nàng muốn nịnh nọt hắn?"

Cố Khinh Âm hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Ngụy Lãnh Nghiêu, nhắm mắt tiếp tục nói: "Không phải là nịnh nọt, tôi chỉ hỏi một chút thế thôi. Minh đại nhân cũng chẳng làm gì quá đáng, ngài cần gì phải như vậy......"

Càng về sau nàng càng không biết mình nói gì, chốc lát đã ngủ mất.

Ngụy Lãnh Nghiêu ngắm nhìn dung nhan khi ngủ say của nàng, thật yên tĩnh xinh đẹp. Hắn không cầm lòng nổi lại tiến tới cắn lên cánh môi hồng kiều diễm của nàng, mút mạnh mấy cái mới quyến luyến không nỡ buông ra.

Nàng nghĩ thế nào là chuyện của nàng. Hắn thay đổi rồi, chỉ cần có thể chạm vào nàng, che chở cho nàng, như vậy là đủ rồi.

Ánh mắt Ngụy Lãnh Nghiêu trở nên thâm thúy, hắn nhẹ nhàng lật người nàng lại, để lưng nàng hướng về phía hắn, dùng nội lực ấn lên mấy huyệt vị mấu chốt, xoa bóp chân với hông nàng một hồi, bóp tới mức dục long của hắn lại có xu thế ngẩng đầu mới thôi. Hắn để nơi cứng rắn nóng rực ấy len vào giữa hai chân nàng, tay ôm vòng eo mảnh khảnh rồi ngủ thật say.

Trời còn chưa sáng rõ, Ngụy Lãnh Nghiêu đã ôm Cố Khinh Âm nhảy ra ngoài cửa sổ, dùng võ nghệ cao cường đưa nàng bình yên về phòng.

Lúc trở lại sân nhỏ trước cửa phòng ngủ, trông thấy hai cung nhân đang lén lén lút lút thò đầu ra nhìn, hắn hừ một tiếng, không thèm để ý mà đi thẳng về phòng.

Hóa ra đêm qua sau khi chịu khổ từ chỗ Ngụy Lãnh Nghiêu, Minh Tiêu Hạc đã ghi hận trong lòng, trực tiếp dẫn quản sự trong cung tới, nói hắn thấy trong sân của Ngụy Tướng quân có người qua lại.

Quản sự nghe xong thì đổ mồ hôi lạnh, nghĩ ngày mai bệ hạ tới đây, mà hôm nay sơn trang lại xuất hiện người lạ, vậy còn ra thể thống gì nữa. Quản sự phái người theo dõi cả đêm, rồi lại dặn dò bọn họ không được quấy nhiễu tướng quân, nên bây giờ Ngụy Lãnh Nghiêu mới thấy được cảnh này.

Ý định của Minh Tiêu Hạc là để chuyện Ngụy Lãnh Nghiêu qua đêm cùng nữ tử truyền đi, bởi hắn biết Ngụy Lãnh Nghiêu sẽ che chở Cố Khinh Âm, sẽ không phá hủy thanh danh Ngự sử trung thừa của nàng. Tuy không thể gây ảnh hưởng lớn đến Ngụy Lãnh Nghiêu, nhưng đang trong thời gian đánh giá thành tích nữ quan mà xảy ra chuyện này, ít nhất có thể bớt được chút thể diện của hắn ở trong triều.

Đương nhiên, Minh Tiểu Hạc không hề biết Ngụy Lãnh Nghiêu chưa bao giờ coi trọng cái gọi là thể diện.

Hai cung nhân kia đứng theo dõi trọn vẹn một đêm, lạnh cóng người. Sáng sớm hôm sau nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu thần thanh khí sảng từ trong sân đi ra, họ bèn quay ra nhìn nhau.

Cố Khinh Âm tỉnh dậy, rửa mặt mặc quần áo như mọi ngày, trừ eo và hậu huyệt vẫn hơi khó chịu ra thì không có cảm giác gì, tinh thần cũng không tệ.

Nàng không muốn nghĩ tiếp về những gì đã xảy ra đêm qua, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc tham gia đánh giá thành tích hôm nay là được, chuyện khác có thể để sau giải quyết.

Ngày đánh giá thành tích thứ hai, mỗi nữ quan sẽ thuyết trình hai phần. Buổi sáng là trình bày và phân tích công việc hàng ngày của bản thân, buổi chiều sẽ rút thăm quyết định nội dung thảo luận. Bai thi đánh giá khả năng phát huy và năng lực tổng hợp thực tế của các nữ quan.

Sáng sớm Cố Khinh Âm đã sửa sang lại nội dung thuyết trình một lượt, cảm thấy không còn chỗ nào không ổn mới an tâm. Sau khi nàng ngồi vào chỗ của mình tại trường thi, lại thấy một viên quan Lại chạy đến, không phải tuyên bố bắt đầu thi, mà là công khai chuyện Tiền Ngọc Châu bị mang đi thẩm tra đêm qua.

Đêm qua nàng ở chỗ Ngụy Lãnh Nghiêu, không nghe được tin đồn gì, quét mắt một vòng, quả thực phát hiện phía trước có một chỗ trống. Ý của vị quan Lại bộ là Tiền Ngọc Châu chưa bị định tội, nhưng khó thoát khỏi hiềm nghi, đã bị hủy bỏ tư cách dự thi. Lần này Lại bộ nhất định sẽ điều tra rõ ràng, hy vọng các nữ quan lấy đó làm gương.

Các nữ quan nhao nhao bàn tán, phần lớn cũng không biết rốt cuộc chuyện là thế nào, chỉ thấy sắc mặt của Vân Thường và một vài nữ quan đều vô cùng khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.