Cố Khinh Âm ngồi xếp bằng trên giường, đầu ngón tay chấm một chút thuốc trị thương, cố nén đau đớn, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương ở lòng bàn chân.
Chỉ cần nàng hơi ngẩng đầu, sẽ nhìn thấy bóng người đang nằm nghiêng trên trường tháp bên ngoài màn tơ.
Đầu ngón tay run run, nàng cố gắng trấn định, không để ý đến người kia.
"A......" Nhưng không như mong muốn, ánh mắt nàng chưa tới kịp thu hồi, móng tay chạm phải miệng vết thương, cơn đau làm nàng khẽ kêu lên.
Nàng liếc nhìn hắn một cái thật nhanh, thấy hắn khẽ động, như muốn đứng lên, nàng gấp gáp nói: "Ngài, đừng tới đây." Giọng nàng vội vàng lại bối rối.
"Không làm được thì đừng cậy mạnh." Hắn ngồi dựa vào trường tháp, nhàn nhạt nói.
"Ngài thì biết gì?" Cố Khinh Âm trả lời lại một cách mỉa mai.
Hàn Cẩm Khanh không nói, qua một hồi lại ho khan.
Cố Khinh Âm ỷ vào màn tơ che lấp, chăm chú theo dõi hắn một hồi, xác định hắn sẽ không đột nhiên đi tới, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến cảm giác nhói đau trong lòng vừa rồi, nàng chỉ cảm thấy nực cười.
Khẽ lắc đầu một cái, không để những chuyện vô vị làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình, nàng kiểm tra lại miệng vết thương, chuẩn bị đi tất vào, thì một tràng ho khan kịch liệt khiến nàng lại bắt đầu lo lắng. Nàng ngồi im tại chỗ, nhất thời không biết nên làm gì.
"Ngài, có khỏe không?" Cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa, lời vừa ra khỏi miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103783/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.