Trái tim Cố Khinh Âm nhói đau, tay níu nhanh vạt áo, nàng không nhìn thấy rõ người đó, ánh mắt cũng chỉ vỏn vẹn dừng trên người Kỷ Trác Vân đứng ở bờ bên kia. Nhưng chỉ một câu nói nhẹ nhàng của người đó lập tức làm toàn thân nàng căng lên.
Rõ ràng hắn hại phụ thân, sao còn có thể thản nhiên đứng trước mặt nàng như thế?
Nàng khó bình tĩnh nổi, hận mình yếu đuối, hắn xưa nay luôn như vậy, quen nắm mọi thứ trong tay, giỏi tính kế, làm việc chưa từng cân nhắc đến người khác. Là nàng đề cao chính mình, cũng hạ thấp hắn nên mới có thể dễ dàng dao động như thế.
"Tướng gia đã thấy không cần thì việc gì phải ở lại chỗ này nữa?" Nàng vẫn không nhìn hắn, cố gắng trấn định lên tiếng hỏi.
Giọng nàng không lớn, nhưng vì không còn tiếng nước quấy nhiễu, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, lời này truyện tới bờ bên kia, mọi người đều nghe rõ.
Kỷ Trác Vân nói: "Khinh âm, nàng... nàng có biết chúng ta tìm ở đây bao lâu rồi không, đều nhờ vào tướng gia..."
Hàn Cẩm Khanh ngăn Kỷ Trác Vân lại, "Để nàng nói." Vẫn là giọng điệu thản nhiên, nhưng sắc mặt hắn trong nháy mắt tái mét, thân thể khẽ lắc lư.
Kỷ Trác Vân quay đầu nhìn hắn, trên mặt thần sắc phức tạp.
Cố Khinh Âm cắn chặt môi, không nghe Kỷ Trác Vân giải thích. Tất nhiên nàng biết bọn họ thiên tân vạn khổ nghĩ mọi cách cứu viện, nhưng nàng không khống chế được nên mới thốt ra những lời chanh chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103763/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.