Sự việc quá nghiêm trọng, Thẩm Linh Trăn không dám tự chủ trương, mà phải báo cáo với Vương Thành Giác.
Vương Thành Giác làm quan hai mươi năm, đã kinh qua nhiều sóng gió, nghe nói bản án cũ bị người ta đệ trình lên Ngự sử đài, mặt không đổi sắc, chỉ có mi tâm hơi nhíu lại, hỏi: "Rốt cuộc Ngự sử đài tra được bao nhiêu rồi, nàng có biết không?"
Sắc mặt Thẩm Linh Trăn trắng bệch, trả lời: "Đại nhân, hạ quan đã phái người đi điều tra, nhưng chuyện quá đường đột, trong chốc lát khó mà biết được..."
Vương Thành Giác liếc nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Đã không biết Ngự sử đài nắm giữ được bao nhiêu, vậy thì chỉ có thể khiến bọn họ không thể tiếp tục tra xét nữa."
Thẩm Linh Trăn hiểu rõ tính nết của Vương Thành Giác, nền dù hai người đã có quan hệ mờ ám ta, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn rất kính sợ ông ta. Nghe khẩu khí lạnh nhạt của Vương Thành Giác, Thẩm Linh Trăn khẩn trương nói: "Đại nhân, vạn nhất, Cố Khinh Âm đã tìm được chứng cớ, đưa vụ án đó vào trong hồ sơ..."
"Nàng còn chưa hiểu lời bản quan vừa nói sao?" Vương Thành Giác xầm mặt, "Hoặc là chứng cớ biến mất, hoặc là, bọn họ biến mất."
Mặc dù Thẩm Linh Trăn đã đoán được sự quyết đoán của Vương Thành Giác, nhưng lúc này nghe chính miệng ông ta mà vẫn thấy chấn động. Nàng ta cực lực khống chế biểu tình, rũ mắt nín thở đứng đó.
Tuy trong lòng nàng ta coi thường Cố Khinh Âm, coi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103738/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.