Cố Khinh Âm vốn không muốn dây dưa quá nhiều với Hàn Cẩm Khanh trước mặt người khác, Minh Tiểu Hạc kính rượu vừa vặn giải vây cho nàng. Nàng nhìn hắn, đó là dáng vẻ khi hắn xử lí công vụ mà nàng ít khi nhìn thấy. Đôi mắt hẹp dài của hắn lấp lánh ánh sáng, rạng rỡ sinh động, khiến nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn ở Thiên Huyền các mới gặp.
Cố Khinh Âm luôn có ấn tượng không tệ với Minh Tiểu Hạc, do có chút liên quan đến lần đầu tiên hai người gặp nhau. Ai bảo Minh Tiểu Hạc có vẻ ngoài dễ lừa người, nhìn giống như thế gia công tử, vị công tử này còn là một Ngự sử đại phu yêu nước thương dân. Không riêng Cố Khinh Âm, ma bất cứ nữ tử nào đều không có phản cảm với hắn.
Nàng nâng chén lên đáp lễ hắn, nghiêm mặt nói: "Tạ đại nhân, đây là bổn phận của hạ quan."
Đôi mắt Minh Tiểu Hạc cong cong như vầng trăng non, "Cố đại nhân tận chức tận trách như vậy, quả thật là phúc của bản quan."
Hàn Cẩm Khanh đứng bên cạnh đã không còn đủ kiên nhẫn nhìn Minh Tiểu Hạc và Cố Khinh Âm thân thiết, hắn nắm chặt ly rượu trong lòng bàn tay. Nhưng mấy mưu sĩ trong quân doanh lại vây quanh hắn, cười cười nói nói, thay nhau kính rượu, nên hắn cũng không tiện phát tác cơn tức, chỉ đành ứng phó với từng người. Ấy thế mà khóe mắt lại cứ liếc về phía hai người kia.
Thấy thấy Minh Tiểu Hạc kính rượu Cố Khinh Âm, mấy vị Ngự sử cũng đi đến, từng người nói một hai câu thân thiết, tất nhiên là không thể thiếu kính rượu.
Tửu lượng của Cố Khinh Âm không tốt, sau khi uống liên tục mấy chén, đầu óc bắt đầu choáng váng. Minh Tiểu Hạc thấy nàng như vậy thì cười càng tươi, trong nụ cười ấy như giấu thanh kiếm sắc. Hắn lại chuốc cho nàng thêm mấy chén.
Hắn dùng tư thái bàng quan quan sát tình hình, thậm chí còn thấy vui khi Cố Khinh Âm say rượu. Nàng cười yếu ớt, nhỏ giọng cười, không chút phòng bị, không còn dáng vẻ bình tĩnh hờ hững ngày thường. Hắn nhìn nàng, nhìn nàng thay đổi, tưởng tượng xem lát nữa nàng có biến thành nữ tử quyến rũ yêu kiều, mị thái lan tràn không. Chỉ mới nghĩ như vậy mà thứ nào đó dưới hạ thân hắn lại ngóc đầu dậy.
Hắn nhìn Cố Khinh Âm bị mấy người vây quanh, khuôn mặt nàng đã đỏ hồng, mắt lờ đờ mông lung, bên môi tràn ngập ý cười, thu hút ánh mắt của không ít nam nhân ở đây. Quanh thân nàng đã không còn khí chất lạnh lùng. Nàng bây giờ giống như một món ngon gần trong gang tấc, khiến người ta thèm nhỏ dãi, ai nhìn thấy cũng muốn nếm thử. Giờ khắc này Minh Tiểu Hạc bỗng nhiên cảm thấy rằng không ổn chút nào.
"Vết thương của nàng chưa khỏi hẳn, không cho phép uống nữa!" Không biết Ngụy Lãnh Nghiêu lại gần từ lúc nào, hắn cướp lấy trong tay ly rượu bạch ngọc trong tay trong tay. Giọng nói lạnh lẽo, con ngươi băng lãnh quét qua những người đang vây quanh nàng, "Ai còn muốn tới kính rượu, ta uống thay nàng!" Nói xong, hắn cầm lấy ly rượu của Cố Khinh Âm, uống một hơi cạn sạch.
Mọi người đều nhất loạt lui xuống. Khí tràng trên người Ngụy Lãnh Nghiêu quá mạnh mẽ, ngôn từ băng lãnh quả quyết, đa số người ở đây đều bị hắn làm cho sợ hãi, tốp năm tốp ba tản ra.
Ngụy Lãnh Nghiêu đã sớm chú ý tới động tĩnh bên phía Cố Khinh Âm, nhưng hắn mới trở về không lâu, mấy vị tướng lĩnh khó lắm mới được gặp hắn, sao có thể cho hắn thoát thân nhanh như vậy. Tất cả đều xuất thân là võ tướng, uống rượu cũng phải bằng bát lớn, rồi nói cười một phen. Có một vị lão tướng ỷ vào lý lịch của mình cứ muốn lôi kéo bắt chuyện với hắn mãi, dù không còn đủ kiên nhẫn nhưng hắn cũng không thể nhăn mặt nhíu mày với ông ta được. Hắn đành phải nhẫn nhịn, mặt mày càng uống càng lạnh tanh.
Ngụy Lãnh Nghiêu là người lạnh nhạt, chuyện râu ria hắn sẽ không thèm để ý, dù có người sắp chết trước mặt, hắn cũng chẳng thèm nhíu mày, càng đừng nói sẽ ra tay tương trợ. Nhưng một khi hắn nhận định là của hắn, thì người khác không được phép chạm vào.
Nếu Cố Khinh Âm vẫn là tỳ nữ của hắn, hắn đã sớm nhét nàng dưới cánh chim của mình, những người khác đừng hòng mơ tưởng đến nàng. Nhưng nàng lại là một nữ quan, xuất thân sang quý, không chỉ dây dưa không rõ với Hàn Cẩm Khanh, mà còn muốn đính ước với Kỷ Trác Vân. Chuyện này đã vượt qua phạm vi hắn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng dù sao hắn cũng không phải người bình thường, hắn thấy rõ thế cục của mình ở vị trí đó. Cho nên hắn chỉ có thể tận dụng hết mọi khả năng ở bên nàng, không để cho người khác nhanh chân đến trước.
Hắn ôm eo Cố Khinh Âm, không thèm nói gì kéo nàng ra khỏi doanh trướng.
Chuyện này không nhỏ, rất nhiều người đều buông ly rượu trong tay, quay ra nhìn bọn họ, trong đó có cả ánh mắt nóng rực của Hàn Cẩm Khanh và Minh Tiểu Hạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]