Triệu Hàn Thiên phụ trách quản lý nội vụ ở cấm quân doanh, là người cẩn thận, sự vụ lớn nhỏ trong quân doanh không có gì là không biết. Chính Hàn Cẩm Khanh đã tiến cử y khi Kỷ Trác Vân nhậm chức thống lĩnh cấm quân.
Triệu Hàn Thiên có khí chất trầm ổn nội liễm, dung mạo ôn hòa, nhìn khá đáng tin.
Nghe Hàn Cẩm Khanh nói vậy, y đứng ở một bên khom người nói: "Dạ, ty chức chắc chắn đem hết toàn lực phụ tá Kỷ tướng quân!"
Hàn Cẩm Khanh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Ngươi cũng đã rõ tình hình của cấm quân hiện nay. Mấy ngày nay ngự sử đài đến tuần tra, bản tướng không hy vọng xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn."
"Ty chức đã xem hết một lượt, tất cả những chỗ mấu chốt đều do người có kinh nghiệm phong phú của chúng ta đảm nhận, không có gì ngoài dự liệu." Triệu Hàn Thiên trả lời.
Hàn Cẩm Khanh liếc hắn một cái, nói "Người của chúng ta? Những người hiện tại được đề bạt lên phó tướng cũng không biết là địch hay bạn, chẳng lẽ đấy cũng là người của chúng ta?"
Triệu Hàn Thiên không biến sắc, quỳ xuống, nói: "Ty chức ngu dốt, bây giờ sẽ sai người đi điều tra lại, nhất định sẽ không làm lộ chuyện gì."
Hàn Cẩm Khanh híp mắt, "Cấm quân doanh đã có phe phái của Nhiếp chính vương, nếu lần này lại bị ngự sử đài bắt được nhược điểm, Nhiếp chính vương nhất định sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, đến lúc đó, bản tướng cũng khó mà nắm được cục diện trong tay."
Triệu Hàn Thiên cúi đầu xuống, ánh mắt sáng ngời, nói: "Tướng gia yên tâm, ty chức tuyệt không để cho ngự sử đài tra được gì, cho dù tra được, ty chức cũng sẽ không để bọn họ mang ra ngoài được."
Mắt Hàn Cẩm Khanh chợt lóe, ngữ điệu trở nên lười biếng tùy tính, "Ngươi đứng dậy đi, cũng không cần phải làm quá kỹ, tiểu tiết thì cứ để họ tìm ra, không đủ gây ra sóng gió gì là được."
Triệu Hàn Thiên nhíu mày, tuy có ngạc nhiên với câu nói của Hàn Cẩm Khanh, nhưng cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Về phần Minh Tiểu Hạc, lần đầu tiên trình kế hoạch lên cho Hàn Cẩm Khanh đã bị trả về, trong lòng căm giận, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành xốc lại tinh thần viết tiếp.
Còn Nguyễn Hạo Chi sau khi trở mặt với Cố Khinh Âm thì suốt ngày đần độn, ngày xưa hắn không hay uống rượu, còn bây giờ lúc nào Tôn Thượng Hằng cũng bắt gặp hắn uống say mèm.
"Huynh, đệ nên làm thế nào đây? Rốt cuộc đệ phải làm thế nào mới có thể giữ Khinh Âm lại? Đệ không thể không có nàng, không thể..." Nguyễn Hạo Chi mới uống mấy chén đã hơi say, có câu “Rượu không say người người tự say”.
Hôm nay Tôn Thượng Hằng được Nguyễn Hạo Chi hẹn đi uống rượu, vốn định khuyên giải hắn vài câu, nay thấy hắn như vậy, chỉ lắc đầu, nói: "Huynh đệ, Cố Khinh Âm đã có thể từ hôn với đệ trước mắt nam nhân khác, đã không muốn giữ lại đường lùi cho đệ, đệ còn có thể làm gì được nữa? Tìm Cố Đức Minh? A, đệ cho rằng Cố Đức Minh sẽ nói giúp cho đệ sao? Đó là khuê nữ của ông ta đó!"
Nguyễn Hạo Chi ngẩng đầu, ánh mắt mê man nhìn hắn, "Huynh, vậy huynh nói xem phải làm sao bây giờ? Huynh nói xem đệ còn có thể làm gì bây giờ?!" Hắn cất cao âm lượng.
Tôn Thượng Hằng đè bầu rượu lại, ngăn không cho hắn uống tiếp, nhìn hắn say chuếnh choáng, nói: "Huynh đệ, huynh hỏi đệ một câu, đệ phải nói thật, đệ... rốt cuộc muốn cái gì?"
Nhất thời Nguyễn Hạo Chi không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của y, lẩm bẩm: "Đệ muốn Khinh Âm, đệ muốn kết hôn với nàng."
Tôn Thượng Hằng nhìn hắn, gằn từng chữ: "Huynh đệ, đệ đúng là người si tình, tất cả chỉ là vì tình cảm, chưa từng có ý đồ với Cố gia chút nào sao?"
Nguyễn Hạo Chi như tỉnh rượu vài phần, "Huynh, huynh có ý gì?"
Tôn Thượng Hằng cười khẽ, "Huynh đệ, huynh coi đệ là người một nhà nên mới nói, rốt cuộc đệ muốn mượn Cố gia làm núi dựa, hay là muốn một mình Cố Khinh Âm?"
Nguyễn Hạo Chi trầm mặc, lắc đầu, một lát sau mới cúi đầu nói: "Đệ, đệ cũng không biết..."
"Nếu đệ thật sự không biết thi đúng là hồ đồ, huynh đây sẽ dùng mọi cách để giúp đệ." Tôn Thượng Hằng lại nói.
"Huynh, đệ, đệ thực sự không nghĩ tới. Với đệ, Cố gia và Cố Khinh Âm chính là một."
Tôn Thượng Hằng nhìn Nguyễn Hạo Chi một cái, như đang phán đoán thật giả trong lời hắn. Y chậm rãi nói: "Huynh đệ, lúc trước huynh đã từng nói, với gia thế xuất thân của Cố Khinh Âm, thừa khả năng xứng với Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân. Nàng có thể ở bên người như vậy cũng là chuyện bình thường. Ngày trước đệ cũng từng ngang cơ với họ nhưng hiện tại thì không được, nếu đệ còn muốn Cố Khinh Âm, thật sự không bỏ nàng được, chỉ có một biện pháp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]