Cố Khinh Âm nhìn căn phòng đã thu dọn gọn gàng, nghĩ Ngụy Lãnh Nghiêu đi ngủ rồi sẽ không gọi mình, nên đi vào phòng nghỉ.
Nhưng rốt cuộc nàng lại không được ngủ yên. Trong căn phòng mờ sương khói, chỉ nghe được từng tiếng thở dốc, trong ban đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng. Cố Khinh Âm kinh sợ, càng nghe càng thấy mặt đỏ tim đập, thanh âm đó dần dần trầm thấp ái muội, sau hơn nửa canh giờ thì vang lên một tiếng gầm nhẹ, rồi mới ngừng.
Nàng nắm chặt góc chăn, những áp lực lâu ngày trong cơ thể nhưng bùng nổ, cả người nàng khô nóng, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Cho tận đến khi bình minh, nàng mới mệt mỏi chợp mắt được một lúc.
Ngày hôm sau, nàng vừa tỉnh dậy, gã sai vặt quen mặt đó đã chạy tới, bảo nàng đến tiền viện thu dọn đồ đạc, rồi chuyển đến đây. Trong lòng Cố Khinh Âm thấp thỏm, xem ra khả năng chạy trốn ngày càng nhỏ, thật sự phải hầu hạ người đó đến khi bị đuổi đi rồi.
Lúc Cố Khinh Âm về tiền viện thu dọn đồ, không tránh được việc bị người khác soi mói, Tiền tiểu nhi và Phượng Vân thì thầm với nàng.
"A Âm, nhìn không ra đến cô lại là người thủ đoạn như vậy đấy," Phượng Vân cười nói: "có thể thu phục cả tướng quân."
Cố Khinh Âm không nhìn nàng ấy, chỉ để ý sửa sang mấy bộ quần áo, những thứ này đều là đồ nàng mang theo lúc ra khỏi Ngọc Bình sơn trang, vì không muốn để người khác biết nên nàng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103637/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.