Bàn tay cầm bút của Cố Khinh Âm hơi run, từ từ vẽ từng đóa hồng mai trên tấm lụa trắng thượng hạng, màu đỏ rực kết hợp với trắng tinh tạo nên sắc thái đối lập, cánh hoa như nở bung, tỏa hương thơm ngát.
“Cố đại nhân quả nhiên rất có tài hội họa.” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai nàng, như mang theo chút ý cười, “Bông hoa tiếp theo lại phải làm phiền Cố đại nhân rồi.”
Hơi thở của hắn như phất qua má nàng, mùi đàn hương tự nhiên quanh quẩn quanh chóp mũi, khiến trái tim nàng đập nhanh hơn, nàng phải hít sâu vài lần mới miễn cưỡng kìm lại được. Nàng nhấc bút, tiếp tục vẽ một bông mai khác, bỗng nhiên trượt tay, nhìn chiếc bút lông sói sắp rơi thẳng xuống tấm lụa trắng.
May mà có một bàn tay ấm áp hữu lực kịp lúc bắt được tay nàng, điểm thêm vài nét trên bông mai chưa kịp vẽ xong, mới hài lòng buông tay, dịu dàng nói: “Cố đại nhân không cần nóng vội, cứ từ từ.”
Tay hắn hơi thô ráp khô ráo, dày rộng, hữu lực, hơi ấm trong thoáng chốc đó khiến Cố Khinh Âm hơi thất thần, nên không nghe thấy hắn nói gì, chỉ đáp bừa một tiếng “ừm”, cố gắng thu hồi tinh thần tập trung vẽ tranh.
Hôm nay nàng chủ động tìm Thượng Quan Dung Khâm là muốn báo cho hắn biết, Dương Tuyết Dao sắp không chống cự được nữa, rồi cả chuyện Nguyễn Hạo Chi phái cứu binh đến và kế hoạch trốn đi của nàng. Nhưng Thượng Quan Dung Khâm vẫn chỉ cúi đầu vẽ tranh, hờ hững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103622/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.