Đến lúc đội kỵ binh của Kỷ Trác Vân tới được thành Nghiêm Châu, trời đã nhá nhem. Bọn họ gọi vệ binh thủ thành, yêu cầu mở cổng thành cho vào, Kỷ Trác Vân theo quy tắc lấy lệnh bài đại diện cho thân phận ra.
Một tiểu binh trẻ tuổi vội vã vào thành thông báo, nhưng Kỷ Trác Vân đợi đến canh ba, cổng thành Nghiêm Châu vẫn đóng chặt, một vài lưu dân muốn vào thành cũng bị đuổi đi.
“Tướng quân, chúng ta không thể đợi nữa, các huynh đệ đã chịu nhiều cực khổ, vượt hiểm nguy mới tranh thủ được ít thời gian, không thể lãng phí như vậy. Thứ sử Nghiêm Châu chắc chắn là sợ chết nên không dám mở cổng, chúng ta nhanh đi tìm thành khác thôi.” Một trưởng kỵ binh nói.
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều quân lính kêu gào, tất cả mọi người đều đã bôn ba cả đêm, mệt mỏi sợ hãi khiến bọn họ suy sụp, sắp không chịu nổi nữa rồi.
Kỷ Trác Vân nhìn những binh lính đã vào sinh ra từ với mình, trên khuôn mặt trẻ trung hiện lên vẻ mệt mỏi, buồn thương. Bởi vì quyết sách sai lầm của hắn đã khiến hơn nửa binh lính phải trả giá bằng tính mạng, hắn phải liều chết bảo vệ những người còn lại.
Hắn mang theo đội kỵ binh tiếp tục xuôi xuống phía nam, ven đường đi qua Mục Châu và Khâu Châu, dù bọn họ có thương lượng thế nào cổng thành cũng không mở. Lúc này đã qua hơn một ngày sau trận đánh bất ngờ với quân Tề Dự, những binh lính bị thương không kịp cứu chữa lần lượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103618/chuong-76-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.