Dương Mẫn Nguyên thở dài một tiếng, "Là nó gieo gió gặt bảo, cũng chẳng trách ai được, " ông nhìn Thượng Quan Dung Khâm, một lát sau, lại nói: "Thượng Quan, ngươi, có thể có cách gì không?" Trong giọng nói toàn là bất đắc dĩ.
Thượng Quan Dung Khâm sớm biết tính khí lão vương gia, ôn hòa trả lời: "Vương gia đừng vội, vi thần chỉ hỏi Vương gia một câu."
"Ngươi cứ hỏi đi." Dương Mẫn Nguyên nói.
"Vì quận chúa, Vương gia có thể bỏ qua cái gì, ví dụ như, cấm quân doanh?" Vẻ mặt của Thượng Quan Dung Khâm vẫn thản nhiên, giọng nói trầm thấp nhu hòa.
Mi tâm Dương Mẫn Nguyên cau lại, ánh mắt sâu thẳm khó dò, "Ý ngươi là..."
"Vương gia nghĩ xem, Hàn Cẩm Khanh nhốt quận chúa là muốn cái gì?"
Sắc mặt Dương Mẫn Nguyên khẽ biến, "Đó là vì ba phó tướng đang hậu thẩm ở Hình bộ, Hàn Cẩm Khanh còn muốn tạo phản?!"
"Hàn Cẩm Khanh đang đánh cược, đánh cược vị trí của quận chúa ở trong lòng Vương gia." Thượng Quan Dung Khâm nói.
Trong phòng rơi vào trầm mặc, Dương Mẫn Nguyên từ từ nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, Thượng Quan Dung Khâm đứng dậy, tiếp tục viết nốt hai câu thơ vào trong bức hoạ rồi cuộn tròn lại.
Thật lâu sau, Dương Mẫn Nguyên có chút mỏi mệt nói: "Thôi thôi, chỉ cần có thể cứu Tuyết Dao trở về, hắn muốn cái gì, ngươi cứ đáp ứng là được."
Hai ngày sau, Thượng Quan Dung Khâm ngồi trong xe ngựa, mang theo lễ vật, lấy lý do là thay thánh thượng thăm bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103602/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.