Cố Khinh Âm cười xinh đẹp, như hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng, phong tình vạn chủng, “Ban cho? A, có thể hoan ái cùng bản cung, chẳng lẽ không phải là phần thưởng lớn nhất dành cho tiểu lang?” Bàn tay nàng chợt siết lại, khiến nam nhân nằm phía dưới phải hít sâu một hơi.
“Tiểu lang có thể có dị nghị gì?” Nàng nhìn hắn, dung nhan tuấn mỹ của hắn dưới ánh trăng có vẻ mông lung mà thanh nhã, mắt phượng khẽ nhếch. Ngón tay nàng lướt dọc theo đường nét hoàn mỹ của hắn, đôi mắt trong trẻo híp lại, “Dung mạo bậc này, đáng nhẽ sẽ khiến người ta khó quên... bản cung từng gặp tiểu lang chưa nhỉ?”
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, sóng mắt lưu chuyển, chỉ thản nhiên nhìn nàng.
Cố Khinh Âm không đợi hắn hồi đáp, lại nói: “Trái tim của bản cung đều dành trọn cho người đó, nhưng người đó lại chẳng đoái hoài, “ thanh âm thấp dần, đầy bất đắc dĩ và cô đơn.
Hàn Cẩm Khanh cười nhạt, môi mỏng nhếc lên, nói: “Rốt cuộc là người phương nào khiến cô tâm tâm niệm niệm như vậy?”
Hành động của Cố Khinh Âm quái dị, tâm tính hoàn toàn thay đổi, Hàn Cẩm Khanh cũng chẳng kinh ngạc lắm. Năm mười bảy tuổi hắn nhập quan, đã quen các loại sóng gió, có chuyện hoang đường biến hoá kỳ lạ gì mà chưa thấy qua. Nguyên nhân khiến Cố Khinh Âm thay đổi lớn như vây thì sau này từ từ có thể tra ra, trước mắt chỉ vì nàng trực tiếp nói ra như vậy, lại khiến hắn có suy nghĩ, người trong lòng? Thú vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103591/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.