Nhát cắn này khiến đầu vai Cố Khinh Âm nhất thời như thiêu như đốt, đau nhức toàn thân. Một giọt máu nhỏ chảy ra, từ từ rơi xuống, các loại suy nghĩ quanh quẩn trong lòng nàng, một ngày hai lần chịu nhục, lại bị kê đơn, thể xác và tinh thần đã sụp đổ từ lúc nào. Hàng mi đen dày chớp chớp, nàng nhìn khuôn mặt tà mị của Hàn Cẩm Khanh, tầm mắt dần dần mơ hồ, thân mình mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng ngã xuống, cuối cùng cánh tay dài duỗi ra đỡ lấy cần cổ mảnh khảnh, dung nhan thanh lệ của nàng tái nhợt, mái tóc mượt như nhung hỗn độn rối tung, vết máu ở đầu vai nhìn thấy ghê người. Hắn xoa dấu răng đỏ thẫm, nhìn một lát, rồi cố hết sức đặt nàng nằm xuống tấm lót mềm, lấy chăn gấm bọc kín thân thể nàng lại.
Hắn dựa vào vách xe, hô hấp có chút trầm trọng, lớp băng bó trên vai hắn vì động tác kịch liệt mà bị tuột ra, máu thấm ra, làm ướt đẫm áo choàng.
Thực ra hắn không nghĩ sẽ động vào nàng, ít nhất là khi hắn bị thương thế này, tất cả những chuyện mới rồi đều không nằm trong tính toán của hắn, hắn chỉ muốn nhục nhã nàng, làm cho nàng xấu hổ và giận dữ, phá hủy tự tôn của nàng, khiến nàng sợ hãi, cũng cho nàng biết dám đối nghịch với Hàn Cẩm Khanh sẽ phải trả giá đắt.
“Gia, đến biệt uyển rồi ạ, ngài có cần tiểu nhân vào trong xe đỡ không ạ?” Trước cửa xe lại truyền đến tiếng của Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103581/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.