Cố Khinh Âm cuộn người lại, vừa lạnh vừa đói, hai thị nữ được phái tới rất cung kính với nàng, một người đưa cơm, một người dâng trà, nhưng nàng không động vào vì trong lòng còn nghẹn một cục tức, lại không cam lòng bị vây ở chỗ này như vậy.
Nàng thử lấy vài cái cớ muốn ra ngoài, nhưng đều bị ngăn cản, "Cố đại nhân, trước khi tướng quân hồi phủ, ngài không thể ra ngoài."
Nàng muốn thừa dịp trước khi hắn trở về để đi mà, ai biết sau khi hắn về sẽ đối với nàng thế nào, nếu tiếp tục cưỡng ép, nàng cũng không có chút năng lực phản kháng nào.
Nàng buộc gọn búi tóc bị rối loạn, khuôn mặt thanh lệ có vẻ hơi tái nhợt, hai tay ôm đầu gối, ngồi dựa vào bên cửa sổ, nhìn vầng trăng như lưỡi câu treo ngoài cửa sổ, trong lòng trăm mối tơ vò.
Người nàng vẫn mềm nhũn, đi vài bước mà cũng không nổi, ngọn tà hỏa bí ẩn đó vẫn còn, khiến thân thể của nàng như bị bỏng, trống rỗng khó chịu.
Nàng phải rời khỏi nơi này, tìm kiếm tất cả cơ hội rời khỏi đây, nàng liên tiếp nhìn động tĩnh của hai thị nữ đó. Hai người đó vẫn đứng ở cổng chính, thậm chí đến tư thế cũng không thay đổi, lòng nàng nóng như lửa đốt, nhưng trên mặt lại ra vẻ thản nhiên, dường như vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.
Đến khi trăng lên đến giữa trời, cả người Cố Khinh Âm đều dựa vào cửa sổ thượng, đầu gục xuống, nhìn như đang ngủ. Một thị nữ có vẻ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-van-su/2103573/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.