Edit: nhuandong
Cảnh Phi nắm chặt ly rượu trong tay, khó có khi nhìn được ngón tay hắn cũng tái nhợt như Cảnh Thành.
Ánh tà dương chiều tà, nắng vàng tan trong viện.
Mặt mày Cảnh Phi trong sáng, thanh âm ôn hòa: “Khi đó ta rất hâm mộ hoàng huynh, tại sao người này lại được một tiểu nha đầu che chở.”
Ước chừng đó là vào tám năm trước, khi đó, tôi đã ở bên Cảnh Thành ba năm.
Ngày đó chính là vào tiết đầu xuân, ngày còn chưa sáng tỏ, tôi liền cùng với Cảnh Thành chạy tới điện Khải Diên. Mỗi một ngày, các hoàng tử và vương công tử đệ đều phải nghe Thọ sư phụ giảng bài.
Trong điện Khải Diên đã sớm đốt hương trong ấm, Cảnh Thành cười tủm tỉm nói với Thọ sư phụ: “Sư phụ, sớm.”
Mọi người ngồi xuống, thư án của Cảnh Thành ở hàng thứ nhất, tôi mở sách cho y, Cảnh Thành nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, tôi vội vàng rót trà nóng cho y. Y nhìn tôi một cái, khẽ mỉm cười.
Thọ sự phụ bắt đầu giảng bài. Tôi đứng ở bên cạnh Cảnh Thành, lại nghe được sau lưng mơ hồ có người nói nhỏ: “Làm Tháitử thật tốt, mỗi ngày đều có một tiểu nha đầu đi học cùng.”
Lại có người nói: “Nếu không ngươi cũng ho khan mấy tiếng? Nói không chừng phụ thân của ngươi cũng mang tiểu nương tử tới cùng với ngươi?”
Người trước cúi đầu nói: “Ta nếu có tiểu nương tử như vậy, nhất định thương nàng thật tốt, quyết sẽ không cưng chiều người khác, lại sinh nhi tử, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370652/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.