Edit: nhuandong
Trong mưa nhỏ, Cảnh Thành cầm ô, cười nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, y nói: “Tại sao hôm nay trên mặt ngươi lại nghiêm túc như vậy? Đi Tri thư viện?”
Lòng tôi biết là không thể gạt được y, nói: “Vâng.”
Lại cười nói: “Nghe nói hôm nay trong triều xảy ra chuyện lớn.”
Cảnh Thành cười nói: “Ngươi cũng tin tức mau thật.”
Ý y bảo đi vào trong thư phòng y nói.
Cảnh Thành thấy tôi đóng cửa lại mới nói: “Tây Cương lại binh biến rồi. Tập quốc này thế còn hung hãn hơn so với lần trước.”
Tôi nói: “Chẳng lẽ hôm nay trong triều là thương nghị chuyện binh lần này?”
Cảnh Thành gật đầu, hỏi: “Nha đầu, ngươi nói ta có nên tranh việc cầm binh lần này không?”
Tôi rót một ly trà nóng cho y, nói: “Chuyện tình ở Hộ bộ gần đây như thế nào?”
Cảnh Thành cười nói: “Vụ án Đỗ Nguyên Vân, không biết phụ hoàng nghe phong thanh từ đâu, lão nhân gia người, sợ rằng trong lòng có nghi ngờ gì đó, đột nhiên để cho chúng ta hung hung hổ hổ đi phúc tra vụ án Đỗ Nguyên Vân?”
Chúng ta?
Tôi hỏi: “Đã có người nào tra vụ án này?”
Cảnh Thành cười nói: “Biết ngươi tỉ mỉ, chắc chắn sẽ hỏi như thế. Lần phúc tra này, ngoại trừ Thái tử ta ra, còn có Mã Ngưng, Thẩm Như Lượng cùng Mạnh Khách.”
Tôi không khỏi hỏi: “Hữu thừa tướng cùng người của Tri giám viện, đúng tình hợp lý trong chuyện này. Chỉ là, trong lòng tôi thắc mắc, tại sao Mạnh Khách cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370642/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.