Edit: Trang
Ngủ mê một đêm. Không biết Cảnh Thành đi từ lúc nào. Sau khi tôi tỉnh lại, trên mặt đất có thêm một cái ghế nhỏ, bên trên là một chồng bánh đình đình.
Tôi cầm lên ăn. Quả thật là đói bụng. Hơn nữa, tin tưởng y hẳn là không có bỏ thuốc độc vào.
Đây là tín nhiệm sau cùng còn lại của tôi đối với y.
Suy nghĩ của Cảnh Thành trước sau luôn luôn chu toàn, nếu như bây giờ hạ độc tôi như vậy sẽ không có người lấy ra uy hiếp y, thật sự là không cần thiết....
Mùi vị của bánh đình đình vẫn quen thuộc như cũ.
Giang Nam có thể hái hoa sen, lá sen làm nên đình đình.
Trong miệng ngậm bánh đình đình, tôi nghĩ tới Thái tử phi. Cảnh Thành nói, ngày đó lần đầu tiên y nhìn thấy Thái tử phi, Thái tử phi Đinh Hương một thân xiêm y màu vàng nhạt, không trang điểm, trên đầu chỉ có một cây trâm phỉ thúy. Vàng nhạt kết hợp với phỉ thúy, hoạt bát sáng ngời, duyên dáng yêu kiều.
Vốn là một đôi tài tử giai nhân, mới vừa có giai thoại của bánh đình đình này, cứ như vậy mà ngọt ngào ngon miệng.
Nhìn căn phòng nhỏ, không có ấm nước, bánh ngọt này cũng có chút khó nuốt xuống.
Thật vất vả nuốt xuống khối bánh ngọt này, tiếp tục cố gắng nuốt xuống một chút nước miếng, thong thả lại sức. Lại đột nhiên nghe thấy hơi có tiếng ồn ào, dường như là người nào đó muốn to tiếng, nhưng lập tức lại bị người nào đó ngăn cản.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370630/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.