Editor: Trang
Thuyền trong hồ lẳng lặng lắc lư hồi lâu mới cập bờ. Những lời nói của Triệu phu nhân cũng lắc lư đung đưa trong đầu, đến mức cho đến khi tôi đi lên bờ, tôi vẫn có chút hư thoát bước đi không thuận lợi.
Hạ gia. Câu đối. Gấm. Kim thượng.
Trước lúc chia tay, Triệu phu nhân còn nói cho chúng tôi biết một chuyện. Khi còn nhỏ Hạ Dung công tử luôn luôn cố chấp suy nghĩ đọc sách thật tốt để thi đậu công danh, nhưng phụ thân của hắn lại không cho phép, đánh hắn một trận. Cho nên lỗ tai của Hạ Dung không tốt, từ nhỏ nô bộc hắn sử dụng nhất định đều phải có giọng lớn.
Tỷ như Vương Bá. Hay tỷ như là một người trong Kinh thành.
Sau khi tạm biệt Dung Dung và Triệu phu nhân, trên đường đi tôi đều suy nghĩ. Trời tối, nhìn xa liền thấy đèn trong sân không tính là lớn ở nơi tôi đang ở sáng lên, xe ngựa quen thuộc dừng ở trước cửa.
Tôi vừa mới xuống xe, Cảnh Phi liền đi ra, ở trong bóng râm của cửa chính thấp giọng nói: "Đã trở lại?"
Tôi gật gật đầu, cùng nhau đi vào cửa.
A Chức đốt ấm lô, mang đồ ăn lên, lại hâm nóng một bầu rượu. Tôi uống trước một ly, thân mình ấm dần lên, lúc này mới chú ý tới Cảnh Phi vẫn còn khoác áo choàng, lẳng lặng ngồi suy nghĩ, dường như căn bản không để ý đến.
Tôi cười nói: "Tại sao còn khoác áo choàng? Không tự nhiên."
Thân thể hắn cứng lại một chút, ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370612/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.