Editor: Trang
Mạnh Khách ha hả cười một tiếng, sau đó lại đột nhiên thở dài, nói: "Nếu ta biên soạn ra《Quan cảnh ngự lãm 》, tất nhiên có thể làm một trung thần."
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, cười nói: "Chỉ là, muốn trung thành với ai, ngược lại cần phải cân nhấc cẩn thận."
Tôi cười lạnh nói: "Nếu như thế thì Nhậm Lan Châu ta đây thật sự là không bằng ngươi rồi."
Hắn nói: "Ngươi may mắn hơn ta rất nhiều, từ nhỏ đã gặp được minh chủ. Nhưng ngươi cư nhiên tội ác tày trời. Ngươi bị phán tội tử hình thì cũng thôi đi, thế nhưng lại thông đồng cùng Duyên Hỉ Vương gia để chạy trốn. Vứt bỏ một quân thần, vì một cô gái nhỏ như ngươi mà làm cho long trời lỡ đất."
Hắn thấy tôi không hiểu, lại nói: "Ngươi vẫn không biết sao? Thời điểm ngươi mới bị phán quyết tử hình, Hoàng hậu nương nương liền đi đến chỗ của Thái tử, muốn Thái tử không truy cứu ngươi, không thể giết ngươi. Thái tử không đồng ý, Hoàng hậu nương nương lại đi cầu Hoàng đế, nhưng Thái tử cũng đi theo, hùng hồn nói không giết ngươi không được. Hoàng đế nói với Hoàng hậu nương nương, vụ án này để Thái tử và ta xử lý là được, khiến cho Hoàng hậu không thể nhúng tay vào. Nhưng ai ngờ, ngươi lại trốn đi. Hoàng hậu nương nương và Thái tử đều chia ra phái người đi khắp nơi tìm ngươi. Về sau mới biết được ngươi đang ở Miên thành."
Hắn lắc đầu một cái, nói: "Ha ha, ngươi cư nhiên ở Miên thành. Thật là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370602/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.