Editor: NanaTrang
Cảnh Nhiên phái thân tín của hắn - Cổ Nguyên tự mình đi theo ta. Đường bộ, tiếp tục đổi thành đường thủy, sau đó lại là một đường xe ngựa lắc lư. Cổ Nguyên tự mình lái xe. Rốt cuộc tôi cũng trở về kinh thành.
Sau khi tới kinh thành thì mặt trời đã lặn. Xe ngựa dừng lại ở cửa thành, chỉ nghe thấy quan binh giữ cửa quát lên: "Từ chỗ nào tới đây? Mấy ngày nay sau giờ Ngọ chỉ có thể ra khỏi thành chứ không thể vào thành. Các ngươi không biết lệnh cấm hả?"
Ta ngồi ở trong xe, chỉ nghe Cổ Nguyên cười nói: "Chúng tôi từ trong kinh đi ra ngoài đến nông thôn thăm người thân, trên đường chậm trễ, kính xin đại nhân thông cảm bỏ qua cho."
Bọn họ lại ở bên ngoài thì thầm một hồi, có lẽ Cổ Nguyên kín đáo đưa cho bọn họ một chút ngân lượng, lại nghe thấy giọng của vệ binh: "Mau vào đi. Không bao lâu nữa sẽ phải đóng cửa thành rồi."
Trong lòng tôi cả kinh. Trong trí nhớ của tôi thì cửa thành này dường như chưa bao giờ đóng sớm như vậy. Nhưng nếu như lời nói trước đó của Cảnh Nhiên là thật, có thể thấy Kim Thượng quả thật bị bệnh nặng rồi.
Xe ngựa tiếp tục lắc lư đi về phía trước. Cảnh Nhiên thật sự là tốn sức suy nghĩ. Bên trong xe ngựa tôi đang ngồi này, mành rèm hai bên đều phủ kín, một cái rèm trước mặt cũng bị Cổ Nguyên gắt gao coi chừng. Trên đường đi, tôi hoàn toàn không nhìn thấy cảnh vật ngoài xư, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370585/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.