Editor: NanaTrang
Chúng tôi ở trong khách điếm tầm thường này chừng mười ngày.
Mười ngày này, hơn phân nửa là Cảnh Thành làm ổ ở trong phòng. Hắn không để cho tôi đi ra ngoài, tôi cũng chỉ có thể ở trong khách điếm. Vì thế Phương Khải cũng một tấc không rời khỏi trông coi chúng tôi.
Ngược lại Mạnh Khách thì thỉnh thoảng sẽ ra ngoài một lát rồi trở về, sau đó Cảnh Thành liền đóng cửa phòng, cùng hắn mật đàm.
Có lúc tôi lại cười nói: "Phương tướng quân, ngươi có biết thái tử và Mạnh đại nhân ở bên trong nói cái gì không?"
Hoặc là tôi sẽ cười nói: "Phương tướng quân, nhớ lúc ngươi ở Tây Cương làm một nho tướng rất là nhàn hạ thoải mái, tại sao hiện tại cả ngày nghiêm mặt, như một lão thành vậy."
Phương Khải không đáp. Trong nháy mắt, đáy mắt hắn xẹt qua một tia bi ai thê lương, nhưng lại biến mất rất nhanh. Thậm chí tôi còn nghi ngờ trong lòng là tôi đã nhìn lầm rồi.
Tôi tự mình gọi đồ ăn, hoặc là gọi một bầu rượu ngon, Hạnh Hoa Xuân hoặc là Nữ Nhi Hồng. Tôi uống một chén, lại cố tình rót đầy một chén đưa tới phía dưới lỗ mũi Phương Khải, nói: "Ngươi ngửi một chút đi? Rượu thượng hạng đấy. Không uống một ly sao?"
Hắn xoay mặt, khẽ nhắm mắt lại.
Tôi cười.
Cửa phòng có tiếng gõ, Mạnh Khách ở ngoài cửa phòng khẽ hô: "Nhậm cô nương, Phương tướng quân, chúng tôi nói xong rồi."
Tôi không động. Phương Khải đứng lên, kéo cửa ra. Mạnh Khách nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quan-lan-chau/2370564/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.