* rầm * vì lo không chịu nhìn đường nên cô va phải một người, cô lấy tay xoa xoa cái mông nhỏ của mình, trước mặt cô hiện ra một bàn tay sau đó là giọng nói ấm áp truyền trên đỉnh đầu.
" Em không sao chứ, mau đứng dậy đi."
Cô với lấy bàn tay ấm áp của người đó mà đứng dậy sao đó nhìn thẳng vào người vừa kéo mình dậy.
* Thình thịch, Thình thịch.*
Sau khi thấy được gương mặt của anh tim cô cứ không ngừng đập liên hồi, cô tự hỏi trong lòng' tại sao, tại sao có thể giống đến như vậy được, người mà mình đã yêu trong suốt quảng thời gian kia, gương mặt này, thân hình này, giọng nói này tại sao lại giống nhau đến kỳ lạ, có phải hay không là do ông trời muốn cho mình một cơ hội để gặp được anh, đem tới cho mình cơ hội để được nắm chặt hạnh phúc.' ( Thiên:" phúc hay họa thì chưa biết được."??).
" Nè em à em có sao không vậy."
Cô nghe được anh gọi hoàn hồn lại nói.
" À, ừm em... em không sao, xin lỗi và cảm ơn anh."
" hì không có gì, chỉ cần em cẩn thận một chút thôi."
" Dạ em biết rồi, em tên là Ngân Băng rất vui vì gặp được anh."
" anh là Hoàng Thiên."
Người nãy giờ bị lơ một chỗ nhìn 2 người trước mặt cười nói nói thì khó chịu nhíu mày.
" Băng nhi chúng ta đi thôi, trễ rồi đó."
" Ờ, ùm đợi mình tí ."
Cô quay sang nói với anh.
" Thôi bây giờ em phải đi rồi, tạm biệt anh nha."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quai-kiem-nu-phu/1522253/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.