Cô lê chân bước trên cái hành lang rộng và dài, mỗi bước cô đi qua đều là những kí ức xa lạ mờ ảo,cô cũng không thể thấy rõ được hình ảnh, nhưng tiếng nói thì rất to.
--------- Ta là phần cánh tuyến giọng nói a~~~----------.
Trên cái hành lang thẳng tấp, đối chân bé nhỏ của một cô bé cứ loắt thoắt chạy không ngừng nghỉ, phí sau là một vị lão gia đã đứng tuổi chạy theo sau, ông vừa chạy vừa la.
"Uy ôi bảo bối, bảo bối của ông chạy từ từ thôi."
Và đúng như ông nghĩ cô bé mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
" Huhu gia gia Băng nhi đau a~~".
" Đã bảo rồi mà, hừ tiểu ngốc tử nào để ta xem* phù * sao rồi hết đau rồi phải không?".
" Ân gia gia là tuyệt vời nhất, lúc trước khi con té mẹ cũng thổi cho con giống như vậy."
Sau khi nói xong cô bé chỉ gụt đầu xuống đất không nói gì, ông giơ tay lên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, từ đằng xa một vị quản gia bước tới, thấy không khí không ổn nên mở miệng lên tiếng.
"Thưa lão gia, tiểu thư giờ cơm tới rồi mời 2 người xuống ăn cơm."
Thấy vẫng không có ai lên tiếng liền nói tiếp.
" hôm nay có món mà tiểu thư thích nhất đó nhưng cô không ăn thì tôi sẽ cho tiểu Khấu( thúc cưng cuảNB) ăn vậy."
Vốn là một đứa trẻ những gì nói ra sẽ quên rất nhanh, cô liền lên tiếng.
"Oaa không được đâu, tiểu Khấu rất ham ăn, nó sẽ ăn hết của con, gia gia mau, mau lên mau xuống dưới ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-quai-kiem-nu-phu/1522248/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.