Chương trước
Chương sau
Dấu tay bỏng rát hằn lên trên khuôn mặt Mặc Lãnh Phong. Mắt hắn mở to, rồi quay đầu nhìn vào cô gái trước mắt đang trao cho hắn ánh nhìn giận dữ. Sự phẫn nộ từ cô như đang lan sang hắn, sự từ chối của cái đêm đó đang như cái tát này làm hắn muốn phát nổ. Và khi con quỷ chút bỏ vẻ hào nhoáng, lịch lãm của mình để lộ ra bộ mặt thật thì đó thật là một điều kinh khủng...

" Em nghĩ mình là ai, Dã Liên " Mặc Lãnh Phong gầm gừ trong cuống họng, ánh mắt tím ngát như pha máu đỏ. Hạ Tuyết nhận ra, cô chưa bao giờ cảm thấy một sự nguy hiểm nào rõ rệt như thế này. Hạ Tuyết biết Mặc Lãnh Phong đã điên rồi, cô gái tên Dã Liên kia rốt cuộc đã làm gì mà để cho một người như hắn trở nên như vậy. Nhưng Hạ Tuyết biết đây không phải lúc để tò mò về vấn đề này, điều cô cần làm là phải thoát khỏi hắn đã.

Nhưng đã muộn, Mặc Lãnh Phong như nhận ra toan tính nho nhỏ này của Hạ Tuyết, bàn tay hắn đã vươn ra, chụp lấp cái cổ mảnh khảnh của cô, hắn siết chặt chặt. Ngay lập tức, Hạ Tuyết cảm thấy ô xi trong cổ họng dần bị rút cạn, cô bấu chặt tay Mặc Lãnh Phong, vùng vẫy thoát ra. Nhưng bàn tay hắn càng thêm siết mạnh hơn, hắn đè nghiến lấy cô, hơi thở thô trọng bất định thét gào:

" Còn muốn chạy sao, Dã Liên? Em định bỏ chạy tôi để đến với ai, thằng chồng của em? Còn lâu.... Em là của tôi, của tôi....!!!! "

Hạ Tuyết khó nhọc thở, đôi mắt màu sương mù vì thiếu không khí càng thêm nhạt nhoà, đối diện với ánh tím hoàng hôn đen tối kia. Không còn ánh sáng, không còn tính người, chỉ còn có sự huỷ diệt. Đến đây thì Hạ Tuyết không còn có thể kiên nhẫn được nữa, cô càng không thể chết dưới tay người đàn ông này. Cô phải sống, cô sẽ không để hắn giết cô, không bao giờ!

Nghĩ đoạn, Hạ Tuyể mở trừng mắt, bằng một sức mạnh vô hình nào đó, bàn tay cô vùng ra khỏi sự kìm hãm của Mặc Lãnh Phong. Hành động đó khiến hắn ngẩn ra và ngay lập tức một cú đấm mạnh mẽ dội thẳng vào bên má trái của hắn. Bị đánh bất ngờ cả cơ thể hắn văng xuống, rơi ra khỏi giường và ngã gục....

Dương Hạ Tuyết nhìn cơ thể nằm dưới chân giường kia đang từ từ bò dậy mà cũng vùng lên. Nhanh chóng xắn cao tay áo sơ mi của mình lên cao, cô rầm rập tiến tới chỗ Mặc Lãnh Phong.

Hắn đã ngồi dậy, tay đặt lên đầu, cố gắng tỉnh táo. Bóng đen trước mắt đã đánh thức giác quan của hắn khiến hắn ngẩng đầu, trong bóng tối giọng nói trầm khàn của hắn khe khẽ:

" Dã Liên....!!! "

" Bốp!!!! " Một cú đấm khác dội thẳng vào đầu Mặc Lãnh Phong khiến hắn lật sang một bên. Dương Hạ Tuyết như con sư tử Hà Đông trong cơn thịnh nộ, nhìn hắn cô hét lên:

" Mẹ kiếp anh, nói cái đéo gì thế? Anh có còn là Mặc Lãnh Phong nữa không hả.... Anh nhìn cho kĩ tôi là ai đi, đừng có bày ra vẻ mặt tệ hại này trước mặt tôi, ghê tởm lắm! "

Mặc Lãnh Phong không nói gì, trong hắn chỉ có sự trống rỗng. Cơn say rượu này như một cách trốn tránh của hắn đối với thực tại. Bóng hình trước mặt kia nhìn hắn rồi không chần chờ mà hùng hổ bước lên, tóm chặt lấy cổ áo hắn. Mặc Lãnh Phong nhắm mắt, trí óc dần dần phục hồi nhưng lúc này đây hắn chỉ ngồi đó, phó mặc cho số phận. Có lẽ hắn biết đó là Hạ Tuyết nhưng hắn cũng chẳng còn để tâm.

Thế nhưng trái với tưởn tượng của Mặc Lãnh Phong, không có một cú đấm nào được tung ra cả. Thứ duy nhất hắn cảm nhận được là một mùi hương thân quen nhưng đỗi xa lạ tác động đến giác quan mạnh nhất của hắn. Mùi bạc hà ấy mát dịu tựa như vòng tay êm ái, yên bình đang choàng lên cổ hắn.

Mặc Lãnh Phong mở trừng mắt, khoé môi giật giật. Hắn rõ ràng có thể nhận ra cơ thể phụ nữ mềm mại đang ôm chầm lấy mình, bàn tay nho nhỏ của cô gái ấy khẽ vuốt ve  mái tóc đen dày của hắn.

Động tác chậm chạp như an ủi ấy khiến hắn nhất thời mất mọi giác quan, hơi rượu cũng dần được gỡ bỏ bởi cái thân thể nhỏ nhắn và mềm mại trong lòng. Và trong tĩnh lặng, có giọng nói nho nhỏ vang lên:

" Ông già, ổn rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Sẽ ổn thôi! "

" Anh chỉ cần bình tĩnh lại! Để nó thoát ra đi! "

" Có tôi ở đây rồi! "

Từng câu nói của Dương Hạ Tuyết như cái hương bạc hà của cô, nhẹ nhàng mà thật khó quên.

Cả cuộc đời dài đằng đẵng 33 năm của mình, chưa có ai an ủi Mặc Lãnh Phong rằng mọi chuyện sẽ ổn, hay hắn phải chậm lại, hay phải dựa vào bất cứ ai. Hắn luôn luôn đơn độc giải quyết mọi việc, gây dựng mọi thứ, đứng vững trên đôi chân của mình.

Kiêu ngạo là thế, mạnh mẽ là vậy, nhưng hắn lại chẳng có được thứ duy nhất mà hắn khao khát. Và trong thâm tâm hắn luôn giấu kín nó, như một đứa trẻ giấu đi thanh kẹo dở tệ nhưng chẳng chịu chia sẻ cho ai. Thế mà cô gái này đang ôm lấy hắn, chỉ nói với hắn rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, lại có thể khiến hắn nhẹ nhõm đến thế? Như thể hắn đã chờ, chờ rất lâu để có một ai nói với hắn những lời này! Đúng, hắn mệt mỏi lắm rồi!

Bàn tay Mặc Lãnh Phong bất động trên mặt sàn cũng bắt đầu di chuyển. Rồi dần dần thu lại, tiến về phía lưng Hạ Tuyết.

Dương Hạ Tuyết như nhận ra hành động này của hắn nhưng lại không có ý định phản kháng, chỉ chầm chậm vuốt tóc Mặc Lãnh Phong rồi lặp đi lặp lại những câu nói rằng " Anh sẽ ổn thôi! " hay " Đừng lo lắng! ".

Và trong giây phút bàn tay hắn sắp chạm đến lưng cô, bất chợt có tiếng mở cửa lớn vang lên. Lam Thiên và Tử Y cùng xông vào phòng với tiếng hô lớn:

" CÓ CHUYỆN GÌ VẬY MẸ!!! "

Hạ Tuyết giật nảy mình, không nghĩ ngợi gì liền đẩy Mặc Lãnh Phong ra. Cô không muốn cho bọn trẻ phải hiểu lầm nhưng lại chỉ làm cho cục diện càng thêm phần rối ren.

Lam Thiên và Tử Y thì giương mắt ếch lên nhìn vào cha mẹ của chúng. Trước tình huống là Dương Hạ Tuyết mặc độc một cái áo sơ mi đàn ông to xộc xệch đang ngồi chồm hỗm trên đùi Mặc Lãnh Phong. Nhìn sang bên Mặc Lãnh Phong cũng chả khá khẩm hơn, hắn vẫn trông thật bình thản, nhưng bộ quần áo nhăn nhúm cùng hai vết đỏ trên mặt như tố cáo một cái gì đấy không ổn vừa xảy ra.

" À, chúng con xin lỗi. Bọn con không biết là hai người đang... "

Lam Thiên ngập ngừng, còn Tử Y thì đỏ mặt quay ra phía sau. Nửa đêm, nghe thấy tiếng lịch kịch ầm ĩ từ phòng mẹ nên chúng nghi ngờ mà chạy ra xem. Đâu ngờ rằng mình sẽ gặp cảnh tượng nhạy cảm thế này! Thật là động phải tâm hồn mong manh của hai đứa nhóc mà!

Dương Hạ Tuyết nhìn vào bộ mặt đỏ của con gái rồi cái nhướn mày vủa con trai bèn chữa cháy xua tay:

" Không, không phải thế đâu? Mấy đứa hiểu lầm rồi! "

" Vâng....bọn con hiểu rồi! " Lam Thiên nhay nháy mắt, ý bảo cô không cần phải giả vờ. Hạ Tuyết chép miệng, định bụng muốn giải thích chợt ngay lúc này bên tai cô vang lên một tiếng động nho nhỏ. Mặc Lãnh Phong ngồi một bên liền bật cười. Hắn cười thoải mái và to, khiến cho Hạ Tuyết và hai đứa con của hắn phải ngờ vực nhướn mày. Có lẽ họ chưa bao giờ nghĩ rằng tổng tài Mặc Thị khét tiếng lại có thể cười sảng khoái đến như vậy. Một nụ cười mỉm còn khó nữa là, huống chi...

" Anh cười cái gì! Hay ho lắm à! " Hạ Tuyết đánh vào vai hắn, ý bảo hắn ngậm miệng. Thoạt tiên như xua tan không khí căng thẳng vừa rồi một cách nhanh chóng. Mặc Lãnh Phong nhìn vào bộ mặt giận dữ oán trách kia mà lắc đầu, hắn đứng dậy, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo. Không quay đầu nhìn Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong chỉ tiến ra phía cửa. Nhưng lúc bước qua Lam Thiên và Tử Y không hiểu sao bước chân hắn ngưng lại. Động tác cứng đờ ấy thể hiện hắn đang lưỡng lự một chuyện gì đó, rồi cuối cùng hắn nói:

" Cảm ơn! "

Ngay sau đó, Mặc Lãnh Phong đi nhanh ra khỏi hành lang, xuống lầu một rồi nhanh chóng ra khỏi biệt thự. Hạ Tuyết thì ngồi đó, còn Lam Thiên nhướn mày khó hiểu, đoạn hỏi em gái mình:

" Em có nghĩ chú ấy cảm ơn chúng ta không! "

Tử Y nghe vậy thì lắc đầu, hua tay:

_ Em nghĩ không phải đâu! _

***

1 tuần trôi qua

Sau sự kiện say rượu đêm đó, Mặc Lãnh Phong không có dấu hiệu quay trở lại. Thực ra việc này cũng không khác với mấy ngày đầu hắn đưa Hạ Tuyết tới đây lắm!

Đứng ở sân trước quét đống lá phong đỏ thẫm khỏi lối đi, Dương Hạ Tuyết nhìn lên bầu trời xanh. Mùa thu đang dần qua đi, rừng phong lá vàng ngày nào nay trông xác xơ tiêu điều hơn hẳn, chẳng mấy chốc mà sẽ trụi lá, chào đón một mùa đông lạnh lẽo.

Hạ Tuyết nhìn trời mà nhẩm tính thời gian, vậy là đã gần hai tháng kể từ khi cô chuyển đến căn biệt thự này. Sự tấn công đêm đó của Mặc Lãnh Phong cũng không gây tổn hại cho cô nhiều lắm, ngoại trừ sự tò mò không giải đáp về cô gái Dã Liên kia cô cũng không biết thêm gì nhiều! Thật sự nếu có thời gian, cô nghĩ mình cũng phải tìm hiểu thêm về chuyện này!

Mọi thứ cũng dần dần trở nên quen thuộc hơn với cô, công việc ở đây cũng có thể nói là nhẹ nhàng. Dù sao chăm sóc căn nhà này còn là việc đơn giản, nhớ đến những ngày đầu mình sang New Zealand sinh sống Hạ Tuyết mới thật sự thấm thía. Cô không có quan hệ, cũng chẳng có ai chu cấp, đã thế lại còn mang thai. Nếu năm đấy không có Daisy đi cùng chắc cũng chẳbg có ai ở bên cạnh giúp đỡ. Cho nên so với cuộc sống máu me nơi hắc đạo và những ngày lam lũ đó, Hạ Tuyết cảm thấy cuộc sống nơi đây còn tốt chán. Thật ra không biết từ lúc nào Hạ Tuyết tự nhận thấy mình đã trở thành một bà nội trợ ở đây rồi!

Bàn tay đang quét tước đám lá bỗng dừng trong không trung. Hạ Tuyết nhăn mặt rõ rệt một cái...

" Bà nội trợ!!!  "

Cụm từ này chưa bao giờ nảy ra trong đầu cô. Cô đường đường là một cựu lão đại, sao phải làm osin cho kẻ thù của mình. Tên Mặc Lãnh Phong đó, hắn đã tẩy não cô rồi sao?

Vứt cây chổi xuống đất, Hạ Tuyết chạy thẳng vào trong nhà. Không biết từ khi nào cô đã trở nên yếu đuối như vậy? Thậm chí cô còn không rõ mình đang làm cái gì ở đây nữa. Tên Mặc Lãnh Phong đó đã năm lần bảy lượt làm cô bị thương, suýt bóp cổ cô chết, uy hiếp con của cô, vậy mà còn bảo cô ngoan ngoãn làm theo thoả thuận cơ chứ? Vậy còn thoả thuận hắn hứa với cô ngày trước sao không thấy? Hắn từ đầu đã là kẻ lật lọng cơ mà, tại sao cô lại không thể?

Bước chân Hạ Tuyết theo đây càng trở nên gay gắt. Cô mở cửa chính rồi xông vào phòng khách, Lam Thiên và Tử Y đang ngồi xem tivi nhìn mẹ mình hùng hổ bước vào, hai đứa trẻ chưa kịp hỏi gì thì đã bị cô nói lớn:

" Mấy đứa lên lầu thay quần áo đi! "

" Hả!!! " Lam Thiên hơi bất ngờ nhưng cậu bé vẫn đứng lên, cầm tay em gái mình rồi tò mò hỏi:

" Mình....làm gì hả mẹ? "

" Còn làm gì nữa!!! " Hạ Tuyết kiêu ngạo nói lớn:

" Hôm nay mẹ con chúng ta phải đi quậy phá một bữa ra trò!!! "

***

Hai giờ sau tại tập đoàn Mặc Thị.

" Mặc Tổng, cuộc họp hôm nay thế là thành công mĩ mãn rồi! " Mặc Dung Di ôm một tập tài liệu chạy theo sau Mặc Lãnh Phong. Trên đường đi, vô số nhân viên thấy họ thì nhanh chóng tráng đường, ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ nhìn theo hai mĩ nam và mĩ nhân của tập đoàn này. Mặc Lãnh Phong gật đầu, đoạn tiếp lời:

" Báo với các trưởng bộ phận phải thật cẩn thận. Trong thời gian này chúng ta sẽ hợp tác với tập đoàn LS. Qua đối thoại hôm nay anh có thể thấy Steven là người khó tính. Hãy chắc chắn rằng mỗi bước đi của chúng ta phải thật cẩn thận, em hiểu chứ! "

" Vâng thưa tổng tài! "

" À!!! " Mặc Lãnh Phong như nhớ ra việc gì đó bèn quay ra hỏi Mặc Dung Di:

" Chuyện mà anh giao cho em đã giải quyết xong chưa? "

" Mọi thứ đã đi vào hoạt động! " Mặc Dung Di nhanh chóng ra dáng vẻ của một thư ký rồi nói tiếp:

" Trợ lý Chung cũng thành công lấy được món hàng đó cho chúng ta. Dự kiến là sẽ mang đến điểm hẹn trong vòng một tiếng nữa! "

" Ừm!!! " Mặc Lãnh Phong gật đầu, mọi thứ xem ra đã được sắp xếp hoàn hảo. Bây giờ điều hắn chỉ cần làm là mang người phụ nữ đó đến đấy là được. Mặc Lãnh Phong nghĩ vậy khi hắn tiến về phía văn phòng của mình. Tay đang đặt lên nắm cửa bất chợt khựng lại, hắn rõ ràng có thể nghe được tiếng cười phát ra từ bên trong. Mặc Dung Di ở bên cạnh cũng nhăn mặt nói:

" Mặc Tổng, có phải đó là giọng của phó tổng không? "

Mặc Lãnh Phong nhăn mặt, không chần chừ mà mở cửa, quả nhiên như lời nói của Mặc Dung Di, trên sôfa trong phòng làm việc của hắn là Lâm Nhã đang thư thái ngồi uống trà, mồm hắn thì nuốt một đống bánh quy to đùng như thể đang sắp nghẹn đến nơi. Thấy Mặc Lãnh Phong hắn hô lên:

" Aaa...Ph...caau...đea.... r...i... h!!! "

( A Phong, cậu đến rồi hả!???)

Mặc Lãnh Phong trừng mắt nhìn hắn bất chợt hắn quay sang phía cậu bé có mái tóc như bạch kim, trông như thiên thần đang ngồi bên cạnh. Chỉ có điều mồm của cậu bé cũng đang ngậm một tấn bánh to đùng. Trước mặt họ là một cô bé giống cậu bé như lột, với suối tóc đen tuyền, đang cười đùa gì đó, thấy Mặc Lãnh Phong cô bé bèn đưa tay lên chỉ trỏ gì đó. Đó là một câu chào trong ngôn ngữ câm...

Tuy nhiên thứ Mặc Lãnh Phong chú ý nhất là cô gái ngồi bên cạnh cô. Cô mặc một cái jacket đua xe trắng cùng áo sơ mi phối với quần đen. Thoạt nhìn trông cô mang một bề ngoài nam tính và ngạo nghễ vô cùng và càng nổi bật hơn với mái tóc dài nhuộm hai màu. Nhìn thấy Mặc Lãnh Phong cùng Mặc Dung Di, cô gái giơ cao tay lên làm động tác chào:

" Ông già, anh đến rồi! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.